Nhà họ Khúc là gia tộc danh giá ở thủ đô, nơi sinh sống tất nhiên chính là khu vực sầm uất nhất thủ đô, một khu biệt thự lớn rộng hơn 2000m2.
Nhìn thấy cô cả nhà mình hơn nửa đêm còn kéo một người đàn ông lạ mặt về nhà, quản gia nhà họ Khúc lập tức ngạc nhiên nói: “Cô cả, cô sao vậy?”
Khúc Tiểu Nghệ hoàn toàn không để ý tới ông ta, hung dữ nói với Diệp Phùng nói “Anh ngoan ngoãn ngồi ở đây cho tôi, trước khi tôi trở về không được phép đi bất cứ đâu!”
Nói xong, cô ta quay người đi về phòng mình thay đồ.
Diệp Phùng không quan tâm bĩu môi, bắt chéo chân, quan sát sảnh lớn nhà họ Khúc. “Bỏ chân xuống cho tôi!”
Đột nhiên, một tiếng quát lạnh lùng nổ vang bên tai, Diệp Phùng vừa quay đầu liền phát hiện quản gia đang nhìn anh bằng vẻ mặt uy nghiêm. “Không nhìn xem đây là nơi nào sao? Còn bắt chéo chân! Chẳng ra cái thể thống gì cả!”
Diệp Phùng khẽ cười một tiếng “Có phải ông quan tâm quá nhiều rồi không? Tôi tướng mình ngồi như thế nào là chuyện của tôi, liên quan gì đến ông?”
“Láo xược!”
“Nơi này là nhà họ Khúc! Khi tới nơi này phải làm theo quy định nhà họ Khúc!”
Quản gia nhìn anh đầy uy nghiêm: “Mà tôi chính là người đại diện cho quy định của nhà họ Khúc!”
Ánh mắt Diệp Phùng lạnh lùng “Chẳng lẽ ông chưa nghe câu ‘Ngưoi tới là khách sao?”
“Chỉ bằng cậu cũng xứng làm khách của nhà họ Khúc chúng tôi?”
Quản gia nhìn quần áo rẻ tiền trên người Diệp Phùng, thậm chỉ còn loang lổ vết bẩn, trong mắt hiện lên sự chán ghét dày đặc: “Dáng vẻ nghèo rớt mồng tơi này, tôi vừa nhìn đã thấy ghê tởm, tôi nói cho cậu biết, lòng dạ cô cả chúng tôi thiện lương, thấy chó mèo đáng thương lang thang ngoài đường cô ấy đều sản lòng mang về nhà, nhưng tôi lại không thể chấp nhận được chuyện đám quỷ nghèo rác rưởi như các cậu xuất hiện trước mặt mình!”
“Nhìn dáng vẻ như ăn mày này của cậu xem, cậu xuất hiện đây đúng là làm ô nhiễm đôi mắt tôi!”
Quản gia nói lanh lảnh, trong giọng nói cất chứa sự huênh hoang giả tạo sâu đậm: “Bây giờ tôi cho cậu hai lựa chọn, nếu không tự mình cút đi thì tôi sẽ tìm người ném văng cậu ra!”
Ánh mắt Diệp Phùng đã hoàn toàn sa sầm xuống: “Hay cho một quản gia oai phong kiêu ngạo, chẳng lẽ ông không nghe thấy chủ của ông vừa bảo tôi ở lại đây sao?”
“Chủ?”
Trong mắt quản gia hiện lên sự khinh thường: “Một con nhãi ranh không hiểu sự đời thì là chủ cái gì? Tôi có nói câu cút thì một con bé như cô ấy cũng không dám nói thêm nửa chữ!”
“Hừ! Xúc phạm chủ mình sau lưng, ông không sợ tôi nói cho Khúc Tiểu Nghệ sao?”
“Ha ha.”
Trong mắt quản gia hiện lên sự chán ghét sâu đậm: “Đừng nói đến việc cậu không còn cơ hội gặp lại cô ấy, dù cậu có nhìn thấy cô ấy, cô ấy sẽ tin lời của một thằng ăn mày như cậu sao?”
“Đừng nói nhảm nữa, người đâu, ném tên bẩn thỉu xin cơm ra này ngoài cho tôi!”
“Nửa đêm nửa hôm rồi còn ầm ĩ cái gì đấy!”
Lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên, sau đó một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc xuất hiện trong sảnh lớn.
Quản gia lập tức thay đổi thành gương mặt chân chó nịnh nọt: “Gia chủ, sao ông lại ra đây?”
“Không biết cô cả nhặt được một tên ăn mày ở đâu, tôi sợ quầy rầy ông nghỉ ngơi nên đang chuẩn bị cho tiền đuối đi!”
Khúc Long Khâm hơi quay đầu, chot nhìn thấy Diệp Phùng đang ngồi trên ghe, cười như không cười nhìn ông ta, lập tức kinh ngạc há to miệng, sau đó ha ha cười, đi tới chào đón: “Người anh em Diệp, sao cậu lại ở đây?”
Nói xong, không quan tâm cơ thể anh bẩn thỉu, bước lên muốn ôm anh một cái thật chặt!
Thấy cảnh này, sắc mặt quản gia lập tức trắng bệch, ngẩn ngơ đứng tại chỗ!
Khóe miệng Diệp Phùng nhẹ nhàng nhếch lên, lui về phía sau một bước, né tránh cái ôm của Khúc Long Khâm: “Gia chủ nhà họ Khúc vẫn nên cách xa tôi một chút đi, tôi là một