Sáng sớm hôm sau, ăn xong bữa sáng, một người hầu nhà họ Khúc cung kính đi tới: “Cậu Diệp, gia chủ lúc gần đi đã dặn tôi nhắn với cậu, rằng ông ấy đã bàn bạc ổn thỏa với tổng giám đốc công ty dược phẩm Thiên Hòa, cậu có thể trực tiếp qua đó ký kết hợp đồng, cậu ấy còn có chút việc bận nên không thể đi cùng cậu được!”
Công ty dược phẩm Thiên Hòa là công ty dược phẩm trực thuộc nhà họ Khúc, hiện đang hợp tác với tập đoàn Thiên Ngân.
Diệp Phùng gật đầu, dù sao thì mục đích lần này anh tới đây chính là vì ký kết hợp đồng, nếu đã sắp xếp xong xuôi, vậy anh liền không ngại đi tìm hiểu tình hình trước. “Xe chúng tôi đã chuẩn bị cho cậu, cậu dự định khi nào xuất phát?”
“Không cần! Hôm nay thời tiết không tồi, tôi đi tới là được, thuận tiện nhìn ngắm phong cảnh!” Trụ sở của nhà họ Khúc năm ở một nơi cực kỳ sầm uất, ngựa xe như nước, 20km tuy rằng không phải quãng đường ngắn, nhưng đối với Diệp Phùng, đây chẳng qua chỉ như loại vận động làm nóng người mà thôi.
Đèn xanh sáng lên, Diệp Phùng đứng dậy quá đường, ngay khi anh tới giữa đường, đột nhiên một tiếng còi xe chói tai vang lên, vội quay đầu lại, thấy một chiếc BMW giống như không thể dừng lại, đang lao thẳng về phía anh, Diệp Phùng nhanh tay lẹ mắt, chống tay lên mui xe, mượn lực nhảy lên, tung người một vòng đẹp mắt trên không trung, vững vàng đáp xuống một bên.
Mà xe BMW kia dưới tình thế cấp bách đột nhiên lao về một phía, đụng vào cây cột điện cách đó không xa, đầu xe bị lõm vào một vùng lớn!
Cửa xe mở ra, một nam một nữ từ trên xe đi xuống, người nam quan sát chiếc xe của minh trước, sau đó nhìn về phía Diệp Phùng, lớn tiếng mắng: “Con mẹ nó, mày không có mắt à! Không thấy xe bố mày đi tới sao?”
Diệp Phùng lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh nói cho tử tế vào, vừa rồi chính là lúc đèn xanh sáng, nếu không phải tôi trốn kịp thì giờ đã bị anh đâm trúng rồi!”
“Mạng của một tháng thấp hèn như mày còn không đáng giá bằng cái đèn xe của tao, đâm chết mày thì đã làm sao?”
Người nữ nói giọng the thé đi lên, nhìn Diệp Phùng từ trên xuống dưới, vẻ kiêu căng phách lối: “Mày biết xe của bọn tao là loại gì không? Đây chính là BMW đấy! Xem dáng vẻ nghèo kiết xác này của mày là đủ biết mày chính là một thằng nghèo rách rưới xe cũng không có rồi!”
Diệp Phùng nối giận nói: “Sao cô có thể nói như vậy? Rõ ràng là các người vượt đèn đỏ trước!”
“Đmm bớt dông dài đi!”
Người thanh niên khinh thường nói: “Cái gì mà vượt đèn đỏ, đây là đường của nhà bố mày, bố mày muốn lái thế nào thì lái!”
“Mau mau bồi thường tiền cho bố mày đi, nếu không bố mày cho mày chết!” Nhìn thái độ ngang tàn của hai người, Diệp Phùng cười: “Được thôi, tôi chờ xem hai người cho tôi chết thể nào!”
“Mẹ nó! Một thằng nghèo rớt mồng tơi còn giả vờ bề thế gì đây! Bố mày đánh chết mày!” Thời điểm người thanh niên đang định ra tay, người phụ nữ đột nhiên giữ chặt gã: “Chồng à, anh chấp nhặt với một thằng nghèo kiết xác làm gì! Đánh nó chỉ làm bẩn tay chúng ta!”
“Xem dáng vẻ này của nó, vừa nhìn đã biết là một thằng vô dụng không có tiền!”
Nói xong, cô ta kiêu căng ngạo mạn vênh mặt với Diệp Phùng: “Thắng vô dụng, đừng nói bà đây không cho mày cơ hội!”
“Bây giờ mày đi tới trước xe của bọn tao, cung kính quỳ gối dập đầu ba cái, nói một tiếng thật xin lỗi, thì tiên này mày sẽ không phải bồi thường nữa!”
“Ha hå… Một chiếc xe nát cũng xứng để tôi quỳ xuống dập đầu?”
“Mày đúng là loại cho mặt mũi còn không biết xấu hổ! Xe nát? Con mẹ nó mày đã được trông thấy siêu xe bao giờ chưa?!”
“Nhìn xem dáng vẻ nghèo nàn rách rưới này của mày, chắc đến cái bánh xe cũng không mua nối chứ gì!” Đúng lúc này, vài tiếng phanh xe đột nhiên vang lên, sau đó một tiếng kêu to ngạo mạn huênh hoang vang lên bên tai: