Một trăm người giữ gìn hoàn cảnh, bốn trăm người còn lại được trang bị vũ trang hạng nặng đầy đủ, không chút do dự bắt đầu động thủ. Từ tầng một đến tầng bốn, từ tầng bổn đến tầng một, toàn bộ quán bar đều nở hoa khắp nơi. Chỉ mất hai tiếng đồng hồ, quản bar bỏ ra hơn năm triệu đồng để trang hoàng, đã biến thành đồng đổ nát!
“Nào, tính toán thật tốt cho tôi!”
Tim Dương Dịch Phong cũng nhỏ máu rồi, cho tới bây giờ gã cũng không hiểu minh đã đắc tội đến ông chủ lớn này ở chỗ nào!
Sau khi đập xong, Diệp Phùng búng ngón tay, hai mươi người bước ra trước mặt anh, trên tay cầm một chiếc hộp có mật mã, xếp thành hàng, sau khi mở ra thì toàn là tiền giấy màu đỏ rực rỡ!
“Làm vỡ ly rượu lấy ba triệu ruỡi. Bây giờ tôi đã đập vỡ quán bar của anh. Đến tính toán cho tôi. Tôi cần bối thường cho anh bao nhiêu đây?” Am vang!
Một tiếng sét kinh thiên động địa nổ tung trong đầu Dương Dịch Phong, hieu roi! Cuối cùng đã hiểu rói!
Gã ta xưa nay không phải chưa từng làm loại chuyện này. Dương Dịch Phong gã mạnh mẽ đến mức người khác chỉ có thể nhận mình xui xẻo. Nhưng làm sao có thể tưởng tượng hôm nay, không chỉ có đá vào tấm sắt, cái này phải gọi là tường thành!
Rám!
Dương Dịch Phong trở tay tát quản lý tát một cái: “Mù mắt chó của mày, người này mà cũng dám đắc tội, ông đây đánh chết mày tên khốn nạn!”
Diệp Phùng thở ở lạnh nhạt quan sát, không nói lời nào. Khi Dương Dịch Phong chuẩn bị đánh chết tên quản lý, lúc này mới thật cần thận nói: “Cấp dưới không hiểu chuyện, quán bar ngài cũng đã đập rồi. Có thể bỏ qua chuyện này đi được không?”
Diệp Phùng liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên: “Anh còn chưa trả lời tôi, tôi cần phải trà cho anh bao nhiêu tiền nữa cơ mà!”
Dưong Dich Phong thinh thịch quỳ rạp xuống đất: “Ngài tạm tha cho tôi đi, cho tôi ba cái gan, tôi cũng không dám đòi tiến của ngài!”
“Ngài nếu là lúc trước nói ra thân phận, đánh chết chủng tôi, một ly rượu cũng không dám doi ngài ba triệu rười!” Diệp Phùng đột nhiên nhếch lên khóe miệng: “Nói ra thân phân sớm như vậy, làm sao có thể lấy danh nghĩa mà xuất binh, làm sao có một vở kịch vui như vậy?”
Dương Dịch Phong sửng sốt trong chốc lát, Diệp Phùng khóe mắt chợt híp lại: “Vì anh không cần tiền, vậy món nợ này cũng tính xong rồi, kế tiếp chúng ta sẽ tính món nợ tiếp theo.”
Món nợ tiếp theo? Như thế nào còn có món nợ tiếp theo?
Diệp Phùng lấy ra một bức ảnh, nói: “Đây là một cô gái nhỏ rất xinh đẹp, đáng lẽ phải có một cuộc sống hạnh phúc, một cuộc sống hoàn mỹ, nhưng mà hôm nay, thiếu một chút nữa thôi, cô bé đã bị hủy dung!”
“Nghe nói đứa nhỏ này không có ba, nhưng chuyện này làm ba cô ấy rất tức giận!”
Vừa nói, Diệp Phùng vừa lật mặt trước bức ảnh đưa đến trước mặt Dương Dịch Phong: “Anh nói xem, nên làm như thế nào để xoa diu cơn giận của một người ba dang tức giận?”.
Nhìn cô bé trong ảnh, Dương Dịch Phong hoàn toàn sững sờ, cô bé này không phải là người gã ta hất ngã vào ban ngày sao?
Dương Dịch Phong há miệng thở dốc, tức khắc xui lơ ở trên mặt đất, vẻ mặt suy sup. Gã ta làm sao có thể nghĩ trong một nhà trẻ bình thường như vậy lại có một cô bé có thân phận cao quý sâu xa như thể chứ?
Sớm biết như vậy, cho dù gã ta có ném chính con ruột của mình, cũng sẽ không bao giờ chạm vào đứa bé gái nhỏ này!
“Tôi… tôi sai rồi!”
“Quán bar ngài cũng đã đập, tức giận cũng cũng đã xong, ngài tạm tha cho tôi lần này đi!”
“Chỉ phá cái quán rượu nát này của anh mà thôi, anh có thể thay con gái tôi bị thương không?”
“Vậy… Vậy ngài muốn như thế nào nữa?”
Dương Dịch Phong lắp bắp hỏi.
Khóe miệng Diệp Phùng khẽ nhếch lên: “Dưa theo cách trang trí này, trong vòng một tháng phải trang trí lại cho tôi, để tôi tim người đập lại lần nữa!”
“Một tháng trang hoàng một lần. Khi nào tôi cảm thấy đập đủ, chuyện này coi như tính công, bằng không..”
Diệp Phùng nhe nhàng nhếch miệng, lành lạnh cười: “Không đập được quán rượu, tôi liền thuê người đến trà nợ!”
Dương Dịch Phong vẻ mặt như tro tàn, nằm liệt trên mặt đất, một tháng chỉnh tổn mất mười lăm tỷ đồng, tùy tay vung một cái, chỉnh mình lao vào cả đời!
Ca phẫu thuật của Thị Nguyệt cũng diễn ra suôn sẻ, khi cô bé xuất viện cũng trùng hợp vào dịp nghi lễ.
Theo kế hoạch ban đầu, anh định dẫn Hà Tổ Nghi đến núi Bạch Tuyết để tìm thuốc. Sau khi nghĩ lại thì việc để Thi Nguyệt ở nhà một mình là không thích hợp, dứt khoát quyết định một nhà ba người cùng đi. Dù sao thì ở đó cũng không có gì nguy hiểm. Cho nên cả nhà cùng ra ngoài du ngoạn.
Người chịu trách nhiệm bào vệ sự an toàn của Diệp Phùng là Thiên Lang, toàn bộ hành trình anh ta vừa làm vệ sĩ vừa làm tài xế.
Trước khi đi, Diệp Phùng theo lời hứa đã gọi điện cho Hoàng Mạnh. Biết Diệp