“Hoàng Tuấn, dù sao ông cũng đã ngoài sáu mươi tuổi rồi còn đi bắt nạt đàn em của mình, ông không biết xấu hổ hay sao?”
“Có bản lĩnh dám cùng ông già này khoa tay múa chân sao?”
Có một giọng nói xa lạ vang lên, Hoàng Tuấn vừa ngẩng đầu lên: “Ai da, thật đúng là khách quý tới, không nghĩ tới, ngay cả chú Năm cũng bị quấy rây sao?”
Đây là một người đàn ông trung niên phúc hậu, kéo dài nhà họ Chu cho đến bây giờ, nhưng trong gia tộc chỉ có địa vị ở hàng thứ, thế nhưng vẫn giống như trước chiếm núi xưng vua.
Người đàn ông trước mắt là chú Năm của nhà họ Chu, người ngoài nhìn thấy, đều phải kính trọng gọi một tiếng chú Năm.
Tuy rằng ông ta đứng thứ năm, nhưng lại rất giỏi vê kinh doanh, thực tế quyên lợi năm trong tay ông ta không có thua kém chủ nhân nhà họ Chu.
Nhà họ Chu ở trung tâm thành phố Hữu Thiên này, sinh sống chủ yếu là liên quan đến sòng bạc, buôn muối lậu, thực phẩm và các phương diện khác, trong đó có sòng bài, cái này đều do Chu Ngũ Gia toàn quyền phụ trách.
Thành phố Hữu Thiên có một sòng bạc sang trọng và xa hoa nhất cả nước, có thể nói ngay cả Las Vegas ở nước Úc cũng không thể so sánh được. Sòng bạc nhà họ Chu kinh doanh xếp thứ ba trong rất nhiều sòng bạc trên cả nước.
Mà người đứng đầu sòng bạc nhà họ Chu này, chính là chú Năm.
Trong tay nắm giữ sòng bài sang trọng như vậy, địa vị của chú Năm không cần nói thì ai cũng biết, hơn nữa, tuy rằng chú Năm cũng có chút vốn, nhưng ông ta cũng rất thông minh, cũng có tham vọng, cho nên mới có thể chưa đến bốn mươi tuổi đã ngồi lên vị trí này. Từ một người thuộc dòng thứ, nhảy lên trở thành người mà ngay cả dòng họ chính cũng phải nhìn lên gọi một tiếng chú Năm. Là người nắm trong tay quyền kiểm soát huyết mạch của sản nghiệp nên chú Năm này quả thật là không thể khinh thường.
“Chú Năm, chả lẽ ông không biết người mà nhà họ Hoàng chúng tôi mời đến chính là một vị khách quý sao?”
Đột nhiên Hoàng Tuấn nở nụ cười kỳ lạ, mở miệng nói.
Nghe ông ta nói như vậy, đột nhiên trong lòng chú Năm dâng lên cảnh giác, từ tổ tiên cho đến bây giờ, bọn họ đều yêu quý gia tộc Ái Tân Giác La, tự xưng là vì bản thân trời sinh đã cao quý, cho nên đối diện với một lũ cướp xuất thân từ nhà họ Chu, là trời sinh đã khinh thường.
Nhưng ngược lại mà nói, có thể để được họ coi như một vị khách quý, lại có thể là người bình thường được sao?
Chỉ là, ông ta liếc mắt ngang qua một cái, Hà Tố Nghi tuy rằng xinh đẹp, nhưng không hề nhận ra Thiên Lang đang lộ ra một bộ mặt lạnh lùng, trên tay có võ công, nhìn qua thì giống như một người bảo vệ bình thường.
Về phần Diệp Phùng, tuy rằng dáng vẻ xuất chúng, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, trong tâm trí ông ta thực sự không nghĩ anh là một nhân vật nào như vậy!
Làm nghề này như ông ta, nhận ra người khác chính là yêu cầu cơ bản nhất trong kinh doanh, không chỉ là ở thành phố Hữu Thiên này, mà trong cả thế giới, chỉ cần là người có thế lực thì chú Năm đều có một chút ấn tượng, nhưng trong đầu rất nhanh loại bỏ từng người một, quả thật người này rất lạ. Hay là, nhà họ Hoàng cố tình làm ra vẻ thần bí.
Chỉ là, cũng không phải ngẫu nhiên, chú Năm trời sinh tính cẩn thận, dựa trên nguyên tắc tin cậy và không đáng tin cậy, bước đến trước mặt Diệp Phùng, lịch sự nói: “Xin hỏi ngài, chúng ta nên xưng hô thế nào? Đến thành phố Hữu Thiên là có chuyện gì vậy?”
Ý của chú Năm, Diệp Phùng tất nhiên biết rõ, chẳng qua anh cũng không thèm liếc mắt đến ông ta lấy một cái, mà Thiên Lang ở một bên, trong máy mắt đã hiểu ra, lạnh lùng nói: “Ông còn không xứng để biết.”
“Anh to gan! Có biết đây là ai không! Đây chính là..”
Chu Lung ở một bên trực tiếp nổi giận, chú Năm nâng tay, ngăn lời nói của gã lại, trong giọng nói cũng