Đế Sư Xuất Sơn

Chương 261


trước sau

Mà lúc này những người khác cũng chậm rãi hồi phục lại tinh thần, ánh mắt của từng người từng người một đều lóe lên, trong lòng bắt đầu tính toán!

Năm thế lực lớn trong ba tỉnh phía Đông thật ra cũng không cách biệt nhau quá nhiều, nhưng vì có một nơi đặc biệt như thành phố Hữu Thiên, nên nếu nhất định phải đánh giá cao thấp thì có một cách đơn giản nhất trực tiếp nhất!

Thế lực nào có nhiều tài sản ở thành phố Hữu Thiên hơn thì thế lực đó cao hơn một bậc!

Sòng bạc của nhà họ Chu không hề lớn, nhưng chắc chắn cũng không thể coi là nhỏ!

Nhưng mấu chốt là, nếu Diệp Phùng muốn tổ chức một phiên bán đấu giá thì tất nhiên sẽ không đòi hỏi quá mức, vậy người bên mình có thể dùng một cái giá cực kì phải chăng để mua lại chậu châu báu này, hơn nữa còn có thể thành lập quan hệ, tạo ấn tượng tốt với Diệp Phùng, tính ra như thế thì vụ buôn bán này thực sự là chỉ lời không lỗ mà! Hoàng Tuấn đứng bên cạnh Diệp Phùng là người đầu tiên phản ứng lại, kẻ đã mèo già hóa cáo như ông ta nở nụ cười đi tới, mở miệng nói: “Diệp Đế Sư, ông già này trước tiên xin được chúc mừng Diệp Đế Sư lấy được sòng bạc của nhà họ Chu! Có điều nếu Đế Sư muốn bán sòng bạc lấy tiền mặt thì cần gì phải đi ủy thác cho buổi đấu giá này?”

Lúc này Diệp Phùng hơi quay đầu lại nhìn ông ta: “Ồ? Ý này là, ông hai Hoàng có hứng thú với sòng bạc này đúng không?”

“Đúng vậy!”

Hoàng Tuấn mở miệng nói: “Nếu Diệp Đế Sư đồng ý thì tôi xin được Đế Sư tới dòng họ Ái Tân Giác La, chúng ta có thể nói chuyện!”

“Hoàng Tuấn! Ông khinh người quá đáng!”

Chu Ngũ Gia đột nhiên gầm lên một tiếng cực kì giận dữ!

Hoàng Tuấn liếc ông ta một cái, không để ý đến hắn ông ta mà nhìn về phía Chu Thành Tu: “Cậu Chu, người nhà cậu giáo dưỡng thế đấy hả? Ông mà cũng xứng gọi thẳng tên của ông già này hả?”

“Ông!”

Chu Ngũ Gia cảm giác những sự nhục nhã mà mình phải chịu trong ngày hôm nay còn nhiều hơn cả đời gộp lại!

Sòng bạc bị đánh cược thua, ông ta nhận, Diệp Phùng muốn bán sòng bạc, dù sao đã là đồ của người ta nên ông ta cũng không thể nói gì được!

Nhưng nếu sòng bạc nhà họ Chu, thứ đã từng là biểu tượng vinh quang của cả dòng họ này đổi chủ vào tay nhà Ái Tân Giác La, đối thủ một mất một còn của mình, thì đây chắc chắn sẽ là nỗi nhục của nhà họ Chu!

Hơn nữa đây còn là một một nỗi nhục nhã kinh khủng sẽ khắc vào trong lịch sử của thành phố Hữu Thiên, của ba tỉnh phía Đông, của nhà họ Chu mà không cách nào có thể xóa mờ được!

“Làm sao nào? Chẳng lẽ ông già này nói chuyện làm ăn với Diệp Đế Sư mà còn có liên quan gì với Chu Ngũ Gia nữa hả?”

“Ôi! Tôi quên mất, sòng bạc này là được ông năm đây quản lý, biết gốc biết rễ, ha ha, nhưng ông cứ việc yên tâm, sau khi nhà Ái Tân Giác La mua lại nó, nếu như ông năm mà đồng ý gia nhập với chúng tôi thì việc quản lý sòng bạc này vẫn sẽ giao cho ông năm, có được hay không?”

“Hừ! Ông đừng có nằm mơ!” Hoàng Tuấn cũng không tức giận, cho dù Chu Ngũ Gia có đồng ý thật đi chăng nữa thì ông ta cũng sẽ không dùng

người nhà họ Chu, ông ta nói như vậy chỉ để làm họ khó chịu mà thôi!

“Chú em Hoàng, chú vẫn chưa ra giá, Diệp Đế Sư cũng chưa đồng ý, sòng bạc của nhà họ Chu hình như vẫn không phải đồ trong tay chú đâu!”

Một giọng nói mỉa mai vang lên, khiến sự đắc ý của Hoàng Tuấn tắt lịm. Lúc này trưởng lão nhà họ Lý chậm rãi đi tới, ngoài cười trong không cười nhìn ông ta: “Chú Hoàng này, chú đừng vui vẻ vội, bán đấu giá bán đấu giá, nghĩa là người trả giá cao thì mới được, cho dù Diệp Đế Sư là khách được chú mời tới, nhưng quan hệ có tốt thế nào thì cũng sẽ không ghét tiền đâu, có đúng hay không?”

Dứt lời, ông ta nhìn Diệp Phùng khẽ gật đầu: “Diệp Đế Sư, nhà họ Lý cũng có hứng thú với sòng bạc này, không biết có thể nói chuyện hay không?”

Đối với lời lãi của sòng bạc nhà họ Chu, mấy lão già như ông ta đều biết rõ hơn bất kì ai, cho dù mua lại với giá trên trời thì cũng chỉ lời không lỗ, vấn đề là vào lúc này, một ngọn núi vàng ở trong tay Diệp Phùng thì cũng không hề có giá trị, vậy nên dựa theo lẽ thường mà nói, anh cũng sẽ không đòi giá quá cao, như vậy thì ai có thể tranh vào tay thì người đó có thể chiếm được một món hời lớn!

Hoàng Tuấn nhìn thấy trưởng lão nhà họ Lý chặn ngang phá đám, sắc mặt có hơi không vui, có điều ông ta cũng không đáp trả mà tiếp tục nhìn Diệp Phùng nói: “Diệp Đế Sư, nhà họ Hoàng đã chuẩn bị tiệc rượu rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, theo tôi thấy thì chúng ta cứ đi trước đất Ai ngờ Diệp Phùng lại nói: ‘Không vội! Nếu nhà họ Lý cũng có hứng thú thì không bằng cứ đấu giá ở ngay đây đi, ai ra giá cao thì sẽ có được sòng bạc của nhà họ Chu!”

Đấu giá tại chỗ?

Đám người vốn đã định rời đi lại dừng lại, thích thú nhìn họ, sòng bạc nhà họ Chu có thể bán ra giá cao đến mức nào, sòng bạc đã từng là biểu tượng của nhà họ Chu vài lần đổi chủ, trò vui này càng ngày càng thú vị rồi!

“Đấu giá tại chỗ! Được! Tôi đồng ý!

Nhà họ Lý ra giá, một nghìn năm trăm tỷ”

Trưởng lão nhà họ Lý ra giá trước tiên, dù sao Diệp Phùng cũng là được nhà họ Hoàng mời tới, tuy không biết quan hệ với nhà họ Hoàng thế nào nhưng để cẩn thận, cứ trước tiên ra giá, biến chuyện này thành chuyện đã rồi thì ông ta mới có thể có cơ hội đượ!

c “Một nghìn năm trăm tỷ? Trưởng lão nhà họ Lý chẳng lẽ là đang kể chuyện cười hay sao?”

“Dòng họ Ái Tân Giác La ra giá, mười lăm nghìn tỷ!”

Hoàng Tuấn vừa nói đã kéo giá cả lên một con số cực cao, dựa vào phúc đức tổ tiên để lại, nếu so tiền tài thì dòng họ Ái Tân Giác La họ chưa từng Sợ ai cải Ông ta không quan tâm Diệp Phùng có mục đích gì, nhưng vào lúc này, ông ta nhất định phải có được sòng bạc cử nhà họ Chu!

Ở nơi tấc đất tấc vàng như thành phố Hữu Thiên, hơn nữa còn là một sòng bạc đã có danh tiếng từ lâu, cho dù có phải tốn nhiều tiền hơn nữa cũng chắc chắn là một vụ làm ăn chỉ lời không lỗi Diệp Phùng hơi nhếch khóe miệng, anh nhìn mọi người, giọng nói vang vọng toàn bộ sòng bạc: “Còn có ai muốn ra giá nữa không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện