Rượu hòa lẫn với máu chảy xuống trên đầu Vương Xa. Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn cảnh này, chỉ có một mình Diệp Phùng mỉm cười thản nhiên.
Diệp Phùng là loại người bị khiêu khích mà vẫn im lặng sao? Không có chuyện đó! Người khác kính mình một bước, mình kính lại một trượng, người khác xúc phạm mình nửa tấc, mình trả lại gấp mười lần!
Vừa rồi Diệp Phùng nhãn nại đã nể mặt lắm rồi, không thể nhịn được thì đương nhiên là không cần nhịn.
“Mày… Mày dám đánh tao hả?” Vương Xa sờ vết thương trên đầu, khó tin nhìn Diệp Phùng.
“Đánh cậu thì sao?” Diệp Phùng mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại khí phách như quân lâm thiên hạ, cứ như thể Vương Xa chỉ là thằng hề nhảy nhót trước mặt anh.
“Tao đệt ông nội mày!” Vương Xa nổi điên hét lên, tiện tay chộp lấy chai rượu đập lên đầu Diệp Phùng. Ánh mắt Diệp Phùng lạnh lẽo, bỗng giơ chân lên.
Bịch! Vương Xa nặng hơn 90 ký bị Diệp Phùng đá văng ra ba mét, đụng trúng cột nhà, nghiêng đầu ngất xỉu.
Cảnh tượng bất thình lình này khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm, nhìn Diệp Phùng bằng ánh mắt có phần sợ hãi. Đó chính là một người đàn ông cao lớn nặng hơn 90 ký, vậy mà lại bị đạp bay ra ba mét, vậy thì phải dùng sức mạnh đến cỡ nào?
Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Anh có biết cậu ta là người của tôi không?”
Diệp Phùng nhướng mày nhìn Chu Trưng Điền: “Tôi biết, vậy thì sao?”
“Ha ha ha…” Chu Trưng Điền cười âm u: “Được lắm, anh thật sự rất thú vị, nhưng tôi lại càng ngày càng chán ghét anh.”
“Chẳng lẽ cậu Chu có thể đánh người, còn tôi thì không thể? Thiên hạ này còn chưa tới lượt cậu lấy thúng úp voi “Đúng, tôi không thể một tay che trời, nhưng chỉ riêng thành phố Hướng Dương nho nhỏ này thừa sức để tôi hô mưa gọi gió!”
Sau đó ánh mắt hắn ta lạnh lẽo, ngạo mạn nhìn Diệp Phùng: “Tôi không biết anh lấy đâu ra dũng khí đối chọi với tôi, nhưng tôi sẽ cho anh biết, cái gọi là tư bản của anh không đáng một đồng trước mặt bổn thiếu gia!”
Dứt lời, hắn ta nhìn lướt qua một vòng, lạnh lùng nói: “Bổn thiếu gia không ưa công ty Hà thị, các vị biết phải làm gì rồi đấy.”
Người ở đây đều không phải là kẻ ngốc, nhất thời vô số ánh mắt đều cười nhạo nhìn Hà Sâm, cũng có người thương hại, người thở dài, nhưng càng nhiều là kẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Sau mấy giây yên tĩnh, cuối cùng có người không nhịn được, một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi cắn răng đi đến trước mặt Hà Sâm, áy náy nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Hà, tôi thật sự không thể đắc tội cậu Chu. Hợp đồng của chúng ta dừng lại tại đây, tôi sẽ gửi tiền vi phạm hợp đồng tới tài khoản của công ty.”
Vừa nghe câu này, sắc mặt Hà Sâm lập tức thay đổi: “Tổng giám đốc Lý! Chúng ta đã hợp tác với nhau hơn 30 năm rồi cơ mài Lần này tôi đã chuẩn bị đầy đủ dây chuyền sản xuất vì lần hợp tác này, bây giờ ông bỏ dở hợp đồng, vậy thì mười mấy tỷ tiền đầu tư của tôi đều đổ ra sông ra biển sao?”
Tổng giám đốc Lý cũng áy náy cúi đầu, nói tiếng xin lỗi rồi lùi lại. Ngay sau đó, các đối tác, nhà cung cấp hàng hóa của nhà họ Hà cũng đều phủi sạch quan hệ với họ, nhà họ Hà lúc trước còn đang phất lên phơi phới bỗng chốc hai bàn tay trắng.