Sự ganh ghét cùng lửa giận điên cuồng thiêu đốt, Cung Tuân Diễn cũng xé rách lớp ngụy trang cuối cùng, lạnh lùng nhìn Hà Tố Nghỉ: “Cô Hà, tôi coi trọng cô là phước đức của cô, cô đừng không biết điều!”
Hà Tố Nghĩ lạnh lùng nhìn hắn ta: “Vậy thì cảm ơn cậu Chu, nhưng xem ra tôi không có phúc để tiêu thụ đâu.”
“Được! Nhà họ Hà được lắm!” Chu Trưng Điền đột nhiên cười phá lên: “Bổn thiếu gia lớn chừng này tuổi mà còn chưa từng bị ai từ chối như thết Cô biết cô sẽ phải gánh chịu hậu quả gì không?”
Hà Tố Nghi cắn môi, không hề sợ hãi: “Chỉ cần được ở bên cạnh người nhà, bất kể cái giá phải trả là gì thì tôi cũng có thể thừa nhận!”
Chu Trưng Điền cười khinh miệt: “Cho dù là hai bàn tay trắng sao?”
Cuối cùng Diệp Phùng cũng lên tiếng: “Hai bàn tay trắng? Xin lỗi nhé cậu Chu, chỉ bằng cậu thì còn chưa có bản lĩnh đó.”
“Bổn thiếu gia không có ư?” Chu Trưng Điền cười bỡn cọợt, nhìn lướt qua chung quanh nói: “Tôi tuyên bố ở đây, nếu ai dám hợp tác với nhà họ Hà tức là đối đầu với Chu Trưng Điền tôi đây! Không tin các người thử hỏi xem ai dám làm ăn với nhà họ Hà nữa?”
Ánh mắt hắn ta nhìn lướt qua một vòng, mọi người không hẹn mà cùng quay mặt đi.
Thương nhân vốn bạc tình, mặc dù họ rất đồng tình nhà họ Hà, nhưng nếu vì thế mà đắc tội Chu Trưng Điền thì không đáng giá chút nào…
Thấy phản ứng của mọi người, Chu Trưng Điền cười đắc ý: “Thấy gì chưa? Chỉ cần bổn thiếu gia lên tiếng, toàn bộ thành phố Hướng Dương này không ai dám hợp tác với các người. Không chỉ như vậy, chỉ cần tôi muốn thì tôi còn có thể cho các người không mua được một miếng ăn, một lọ nước ở nơi đây! Tôi muốn cho các người nửa bước khó đi! Đây chính là kết cục đi đắc tội bổn thiếu gia!”
“Ai bảo không có?” Đột nhiên một giọng nói khí phách vang lên, mọi người nhìn về phía phát ra âm thành, chỉ thấy chủ tịch tập đoàn Thiên Thần Cao Nhật Túc sải bước đến bên cạnh Diệp Phùng, cung kính cúi chào Diệp Phùng rồi quay sang nhìn Chu Trưng Điền nói: “Cậu Chu khí phách quá nhỉ! Nhưng hình như cậu đã nghĩ nhầm một điều rồi, nơi này là thành phố Hướng Dương, không phải là doanh trại quân đội ở tỉnh của cậu Sau đó, anh ta nhìn Hà Sâm nói: “Gia chủ Hà, tất cả hợp đồng bị hủy bỏ lúc trước, tập đoàn Thiên Thần sẽ tiếp thụ, hơn nữa dựa trên cơ sở có sẵn, tất cả nghiệp vụ của tập đoàn Thiên Thần tại tỉnh Sơn Đông đều sẽ được giao cho nhà họ Hà.”
Câu nói này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, khiến mọi người khiếp sợ. Tập đoàn Thiên Thần chính là một trong các tập đoàn cỡ lớn đứng đầu cả nước, có câu nói của Cao Nhật Túc, vậy thì nhà họ Hà tương đương với đứng trên vai người khổng lồ, không muốn kiếm tiền cũng khó.
Đãi ngộ này thật khiến người ta ghen ghét, những dự án bị trả lại chẳng những không tổn thất mà còn kiếm được một khoản tiền vi phạm hợp đồng, đối với nhà họ Hà chỉ có lợi chứ không có hại.
Sắc mặt Chu Trưng Điền hoàn toàn đen sì, nhìn Cao Nhật Túc đột nhiên xuất hiện, lạnh giọng nói: “Chủ tịch Cao, bổn thiếu gia khuyên anh hãy suy nghĩ cho kỹ trước khi quyết định!
Mặc dù tập đoàn Thiên Thần là tập đoàn lớn, nhưng anh đừng quên nơi này chính là địa bàn tỉnh Sơn Đông! Lỡ như làm quyết định sai lầm thì e rằng sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới quý công ty!” Đe dọa một cách trắng trợn.
“Ha ha, chuyện này không cần cậu Chu phí tâm.” Cao Nhật Túc ngạo nghễ nói: “Cao Nhật Túc tôi đây nếu đã đưa ra quyết định thì sẽ không thay đổi!”
“Anh…” Chu Trưng Điền âm trầm nhìn Cao Nhật Túc, sắc mặt lạnh lẽo vô cùng. Thân là “Thái tử” hàng thật giá thật của tỉnh Sơn Đông, hắn ta chưa bao giờ chịu sỉ nhục như thế này.
“Được! Được lắm! Nếu chủ tịch Cao cứ khăng khăng cố chấp thì bổn thiếu gia cũng không còn gì để nói! Chẳng qua cuối cùng tôi muốn nhắc nhở chủ tịch Cao một câu, đôi khi rồng mạnh cũng không thể áp chế bọn rắn độc.
Cao Nhật Túc cười phá lên, đột nhiên ngưng bặt: “Một con rồng không thể áp chế bọn rắn độc, còn mười con rồng thì sao?” Sau đó Cao Nhật Túc tuyên bố: “Các tập đoàn lớn bao gồm tập đoàn Thiên Thần, tập đoàn Truy Phong, tập đoàn Phong Thái… cùng nhau ký tên, nhà họ Hà sẽ trở