Ánh mắt Diệp Phùng mập mờ một tia suy nghĩ, lại tiếp tục mở miệng hỏi: “Thời điểm anh nghe tiếng kêu thảm thiết của cậu chủ Biểu đến lúc anh nhìn thấy thi thể thời gian khoảng bao nhiêu lâu?" “Vừa đúng lúc tôi đến cửa sân nhỏ liền nghe thấy tiếng hét của cậu chủ, tôi dừng lại một chút rồi sau đó đẩy cửa đi vào, cũng xem như là thời gian của vài bước chân...
Diệp Phùng để ý đến đây là một khoảnh sân vô cùng hoang tàn, giữa sân có một dãy nhà thấp, khoảnh sân không lớn, vừa đẩy mở cửa sân nhìn một cái sẽ có thể thấy ngay cửa phòng nơi có người chết. “Tại sao anh lại do dự một chút mà không ngay lập tức đi vào?" “Tôi... tôi lúc đó vì sợ hãi, cậu chủ Biểu kêu la thảm thiết như vậy vô cùng đáng sợ, lại nghe nói sân nhỏ này là một khoảnh sân cô quạnh, nghe người ta nói ở đây đã từng bị ma ám nên mới bị bỏ hoang!” “Lúc đó tôi đã nghĩ như vậy, nên nên mới dừng một chút mới đi vào... “Vậy sau khi anh vào có thấy gì khác thường không?” “Không... không có, ngoài bốn người bọn họ ra tôi không thấy gì hết!”
Ảnh mắt Diệp Phùng dừng lại thật sâu, đầu óc nhanh chóng hoạt động, bắt đầu phân tích: "Nếu như thật sự đúng với những lời nói của các anh, vào lúc cậu chủ Bưu kêu lên, chắc hẳn là lúc mà hung thủ đang ra tay sát hại!" "Mà từ lúc nghe thấy tiếng kêu thảm thiết cho đến lúc anh bạn này bước vào cửa, chỉ tầm khoảng thời gian uống hớp nước, phạm vi hiện trường tử vong vừa vặn nằm ngay giữa cửa ra vào sân, đẩy cửa ra, đập vào mắt đầu tiên sẽ thấy ngay chỗ đó, nếu như anh bạn này không nói dối, lại căn cứ vào thời gian mà so sánh, thế thì vào lúc anh ta phát hiện ra người chết, hung thủ nhất định vẫn còn ở trong khoảnh sân này!"
Nghe xong lời anh nói, Tưởng Huy ở bên cạnh cũng không thể không gật đầu, mà Tưởng Anh nhìn về phía Diệp Phùng, đáy mắt lo lắng hiện lên trên vẻ mặt
Chỗ sân hoang vu này, không có một cái gì ngăn cản, cho dù là một cao thủ lợi hại, cũng không thể trong vài giây ngắn ngủi ở một nơi trống trải như vậy có thể hành hung xong liền biến mất được.
Hung thủ là người cũng không phải là ma, tuyệt đối không thể biến mất giữa không trung.
Diệp Phùng lại tiếp tục mở miệng hỏi: "Sau khi anh rời khỏi từ chỗ này, tìm thấy đội trưởng đội bảo vệ, ước tính cần thời gian bao nhiêu lâu?" "Tôi gặp mặt đội trưởng đội bảo vệ ở trên đường, khoảng cách không xa so với khoảnh sân này, khoảng cách không đến một trăm mét."
Đôi mắt Diệp Phùng hơi nheo lại, người đàn ông này sau khi nhìn thấy người chết, nhất định sẽ vô cùng hoảng loạn, mà tốc độ bước chân khi đi cũng nhất định nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Dựa vào khoảng cách trăm mét mà tính, người bình thường đi cũng chỉ cần khoảng bốn mươi giây, mà thời gian người này sử dụng tuyệt đối ngắn hơn bốn mươi giây!" "Đội trưởng Vương!"
Diệp Phùng nhìn về phía đội trưởng đội bảo vệ, ngay sau đó hỏi: "Từ lúc anh nhận được thông tin cho đến khi phong toả toàn bộ khuôn viên nhà họ Tưởng ước tính phải cần bao nhiêu thời gian?"
Đội trưởng đội bảo vệ không lập tức trả lời, trái lại còn ngẩng đầu nhìn Tưởng Huy một cái, sau khi nhận được ánh mắt quả quyết của Tưởng Huy mới nói: "Chúng tôi là lực lượng bảo vệ được nhà họ Tưởng đặc biệt đào tạo ra, từ trước đến nay vốn có huấn luyện!" "Mà sau bữa cơm tối, tất cả những bảo vệ đều theo đội hình đi tuần tra ở trong khuôn viên, nên từ khi triệu tập đến khi phong toả cả khuôn viên, tổng cộng chỉ cần thời gian mười phút thôi!" "Trong lúc đó có phát hiện được gì không?" "Tôi đã hỏi thăm mọi người cấp dưới, không phát hiện được gì!" "Tôi dám cam đoan rằng sau khi vụ án giết người xảy ra, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay ra khỏi trang viên nhà họ Tưởng!"
Đội trưởng đội bảo vệ nói chắc như đinh đóng cột "Giả dụ như nói, hung thủ vào thời điểm những người cấp dưới đi vào trong trang viên không có chạy trốn, trong vòng mười phút sau khi hắn ta rời đi, cả trang viên nhà họ Tưởng đều nằm trong tình trạng tập trung hết sức cao độ!" "Nói vậy thì chắc chắn một số lượng lớn bảo vệ đã tập hợp trong trang viên, căn cứ vào thời gian tử vong, trước đó ba tiếng đồng hồ, trời vẫn chưa tối hẳn, mà hiện trường vụ án lại nằm hơi sâu bên
trong trang viên, vậy có thể nói trừ khi hung thủ có thể di chuyển trong nháy mắt, bằng không, hắn ta tuyệt nhiên không thể trước mắt bao người đang theo dõi mà rời khỏi khuôn viên nhà họ Tưởng!"
Diệp Phùng quả quyết nói, căn cứ vào nhiều manh mối như vậy, lại thêm thời gian khớp chặt chẽ, Diệp Phùng dám đảm bảo suy luận của chính mình tuyệt đối không sai! "Hơn nữa, kế tiếp phải tra xét vấn đề còn một vài điểm, đầu tiên, nếu đã là một trang viên cô quạnh, cậu Biểu của nhà họ Tưởng tại sao có thể xuất hiện ở chỗ này? Bọn họ và hung thủ có quen biết nhau hay không? Đây là một vụ tình cơ hay có mưu tính từ trước?" "Thứ hai, hung thủ xuất hiện ở chỗ này vì điều gì?" "Thứ ba, động cơ giết người của hung thủ là gì? Là do cố ý hay vô tình sơ xuất?" "Thứ tư, nếu hung thủ vẫn còn trong trang viên, vậy thì hung khí ở đâu?" "Thứ năm, lại là điểm quan trọng nhất, dám ngang nhiên ra tay trong trang viên nhà họ Tưởng, lại có bản lĩnh cao như vậy, sợ rằng mưu tính của tên hung thủ này, không chỉ là những kẻ cấp dưới không quan trọng và một người không trải sự đời như cậu chủ Biểu đâu, vậy nguyên nhân chính hắn ta xuất hiện tại nhà họ Tưởng là muốn điều gì?!"
Gió đêm thổi nhè nhẹ, một lời nói của Diệp Phùng làm cho tất cả mọi người đều lấm lét, thậm chí Tưởng Huy ở bên cạnh cũng hiện lên sự kinh ngạc thán phục trong ảnh måt! "Bốp bốp bốp!"
Tiếng vỗ tay vang lên, Tưởng Huy nhìn Diệp Phùng với nét mặt ngưỡng mộ: "Ngay từ đầu khi cô nhóc tôi cố hết sức đề cử ông Diệp cũng còn chút không tin tưởng!" "Nhưng không nghĩ rằng, chỉ từ trong những manh mối, ông Diệp có thể phân tích ra nhiều nội dung như vậy, ngay cả họ Tưởng tôi cũng không thể không nói một chũ nể phục!"
Đường đường là nhà giàu nhất thành phố Đại Hùng, cho là ở cả cái đảo Thanh Loan này cũng là nhân vật đứng trên đỉnh kim tử tháp!
Một đám người trẻ tuổi tài trí hơn người cũng không lọt vào mắt anh ta.
Mà Diệp Phùng lại được chính miệng anh ta khen ngợi, đủ để chứng minh Tưởng Huy đồng ý với anh! "Ông Diệp!"
Dì Vân ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: "Nếu anh đã đảm nhiệm bảo vệ cho tiểu thư, chắc hẳn đối với việc xảy ra của nhà họ Tưởng anh cũng có thể biết một ít!" "Bởi vì tiểu thư và cậu cả nhà họ Dư yêu nhau, trở thành đối thủ cạnh tranh của nhà họ Dư, Cao Tuấn Hùng người đúng đầu thành phố Bắc Thái luôn ôm hận chúng tôi trong lòng!" "Một khoảng thời gian ngắn trước đây, nhà họ Tưởng chúng tôi đã liên tục nhận được thư nặc danh đe doạ tiểu thư, tuy không có ký tên, nhưng ngoài Cao Tuấn Hùng ra không thể có người thứ hai!" "Vụ án xảy ra ngày hôm nay, nhất định là do người Cao Tuấn Hùng phải đến, mục đích chính là gõ núi rung hổ!"
Nghe thấy dì Vân phân tích rõ ràng rành mạch, sắc mặt Diệp Phùng bình tĩnh nói: "Kết luận cần phải chú ý bằng chứng!" "Dù cho đối phương có chính miệng thừa nhận, nhưng nếu không có chứng cứ xác thực, cũng không thể xác định phán quyết đối phương là hung thủ!" "Cậu!..."
Nhìn thấy dáng vẻ cổ chấp của Diệp Phùng, dì Vân lập tức tức giận mà dựng ngược hàng lông mày lá liều, khi đang muốn nói điều gì đó, Tưởng Huy đột nhiên mở miệng: "Dì Vân, nếu chúng ta đã mời ông Diệp đến đây phá án, vậy thì hãy hoàn toàn tin tưởng anh ta." "Cho dù hung thủ là ai, tất cả đều đợi sau khi ông Diệp thẩm tra xong rồi mới giải quyết!"
Sau đó xoay người, gật đầu với Diệp Phùng: "Ông Diệp, vụ án này giao cho anh!" "Hễ có chỗ nào cần sự phối hợp của họ Tưởng tôi, cả nhà họ Tưởng này chắc chắn dốc hết sức mình!"
Nhận được sự gợi ý toàn quyền của Tưởng Huy, khoé miệng Diệp Phung thong thả cong lên: "Nếu gia chủ họ Tưởng đã tin tưởng họ Diệp tôi, vậy họ Diệp tôi đảm bảo, trước ngày mai, nhất định sẽ tra ra mọi chuyện rõ ràng cho gia chủ họ Tưởng!"