Bầu trời không ngừng có tia chớp xẹt qua, bối cảnh là sự tối tăm nồng nặc đến cực điểm.
Thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng còi hơi không ngừng quanh quẩn.
Con tàu phồn hoa bậc nhất băng băng rẽ sóng mà đi.
Trên màn hình, bình luận nhảy lên liên tục không dừng:
[ Đến rồi đến rồi! Từ lúc xem phó bản này đến giờ tôi chưa thấy nhóm người chơi nào dám chủ động đi làm nhiệm vụ phụ tuyến chiếm tàu đâu! ]
[ Biết ngay tên nào đó sẽ không chịu ngồi yên mà.
Quả là Linh Uyên trong môi trường tự nhiên.
]
[ Phong thái của Micae so với trước thay đổi nhiều quá, nhưng vẫn rất tuyệt nha! Không hổ danh người chơi huyền thoại! Yêu rồi, yêu rồi! ]
[ Nhường đường cho An phu nhân nàooo! ]
[ Chị gái cũng rất tuyệt.
Giờ cô ấy thành con cưng của tôi luôn rồi.
Tôi sẽ bám phòng phát sóng này cả đời luôn! ]
[ Á á á xếp hạng phòng livestream lại tăng rồi! Đỉnh quá!!! Mẹ nó chứ tiến lên nào nhóm liên hoan văn nghệ! ]
Chập choạng tối, một toán hành khách âm mưu nổi loạn thăm dò khắp tàu, vô thanh vô thức triển khai hành động.
Kinh Thế hai vai mang Linh Uyên, tay bế Micae, nhẹ như không mà đẩy một xe đẩy phủ vải kín lớn gấp mười lần bản thân.
Men theo đường đi riêng của phục vụ tàu từ tầng dưới thấp lên cao.
Xuyên qua cửa phòng khép hờ có thể thấy các thủy thủ và phục vụ đều đã ngất xỉu bị trói gô lại với nhau thành một đám.
Các loại vũ khí cũng bị đập vỡ hoặc bẻ gãy, toàn bộ thuốc súng và đạn dược đều phá hỏng ngâm trong nước.
Mỗi lần nhác thấy bóng dáng nhân ngư loạn trí đi lại, thiếu niên tóc vàng sẽ nhẹ nhàng tung mình nhảy bật lên.
Vươn tay bám vào khe hở trên trần, thân hình dẻo dai cùng lực tay kinh người đu bám trên cao tránh đi tầm mắt người cá.
Đợi chúng đi khuất lại nhảy xuống đẩy xe đi tiếp.
Mỗi động tác đều thành thạo như đã trở thành bản năng.
Rất nhanh đã tới boong trên cùng của tàu, bánh xe đẩy không chậm lăn sàn gỗ khiến nó vang lên tiếng két két.
Trời vừa đổi màu cách đây không lâu, thế nhưng chỗ vốn nên náo nhiệt đông đúc giờ lại chẳng có một ai.
Chỉ có một thiếu niên tóc vàng bế thanh niên tóc trắng cùng một người cá đẩy xe lớn hình chữ nhật đến gần mạn tàu nhìn xuống.
Tấm vải bị kéo xuống, để lộ một bể thủy tinh lớn đổ đầy nước.
Bên trong là mười lăm đến hai mươi nhân ngư đủ loại lớn bé còn lành lặn hoặc chịu ít vết thương nhất mà ba người mang từ hầm cá của tàu ra ngoài.
Vừa nhác thấy biển cả, người cá trong bể lập tức ngoi lên mặt nước nhìn xem.
Không chờ họ kịp phản ứng, các nhân ngư lớn hơn đã ôm lấy nhân ngư nhỏ, lắc đuôi lần lượt nhảy vọt từ trong bể ra ngoài, bay qua mạn tàu lao về biển xanh.
Bọt nước trong bể bắn lên tung tóe, làm ướt cả sàn tàu.
Kinh Thế vỗ những giọt nước trên người mình, vừa quan sát nhân ngư về biển vừa nhận tin nhắn trên cửa sổ.
Sau khi phân tích tình hình thì cho ra phán đoán sơ bộ
: "Bên An Vi và Rui cũng ổn thỏa rồi.
Toàn bộ vũ khí tiêu hủy xong, bốn phần năm người trên tàu cũng bị đánh thuốc.
Hai NPC Dion và Cian nhận thấy bất thường, bây giờ đã tách ra."
: "Giống như đã dự đoán từ lần giao chiến trước.
Dion chỉ có thể điều khiển nhân ngư loạn trí bằng mệnh lệnh trực tiếp.
Chỉ cần cách ly gã vào không gian kín rồi đánh thuốc như các hành khách khác là được.
Mọi chuyện đều theo kế hoạch."
Thuốc ngủ mà họ chọn đặc biệt mua từ cửa hàng hệ thống, công hiệu kéo dài.
Điểm dĩ nhiên do nhà giàu Linh Uyên và An Vi bỏ ra.
Có thể khiến mục tiêu ngủ li bi suốt ba, bốn ngày không cách nào đánh thức được.
Vừa vặn kéo dài thời gian đến khi kết thúc hành trình.
Có điều số lượng mua bị giới hạn, cũng không thể sử dụng hết cho toàn bộ hành khách.
: "Còn gần một nghìn người tính cả đám nhân ngư loạn trí.
Vẫn quá nhiều." Micae vuốt thái dương, trầm giọng: "Cần khống chế cho số lượng thấp hơn nữa."
Một luồng gió lạnh âm u thổi qua, Kinh Thế nhìn bể nước trống không, bình tĩnh đưa ra đánh giá: "Cian sẽ sớm tới đây thôi.
Chúng ta cần sẵn sàng bất cứ lúc nào."
Linh Uyên cúi đầu, giữa hàng mày nước biển rơi xuống.
Ánh trăng ôm lấy gương mặt thiếu niên bên cạnh.
Y cân nhắc vài giây, cúi đầu thì thầm với Kinh Thế: "Vác người như thế này không ảnh hưởng cậu chiến đấu chứ?"
Kinh Thế: "Không muốn nói đâu nhưng anh cũng nặng lắm."
Linh Uyên: "..." Dỗi.
Khoảng năm, mười phút sau, tiếng bước chân trầm lặng như đông đặc vang lên từ xa đến gần.
Kinh Thế gấp rút hít vào một hơi: "Đến rồi."
Micae nhìn theo hắn biểu cảm trên mặt và ngôn ngữ cơ thể đều đang lộ ra sự cảnh giác và đề phòng.
Một cỗ khí lạnh thấu xương phả tới, trong tầm nhìn của họ có thêm một bóng người cao lớn.
Cian bước ra từ trong sương mù.
Gã mặc một chiếc áo dài trắng giống Dion lúc trước, sắc mặt tái nhợt.
Ánh mắt chứa đựng ác ý nồng đậm khiến người đối diện kiềm không được rùng mình, là sợ hãi tới từ bản năng.
Trong cả quá trình hắn không hề thả chậm bước chân, nhằm thẳng hướng bọn Kinh Thế mà đi tới.
: "Alfie bạn tôi, cuối cùng cậu vẫn bị thứ đó mê hoặc." Đôi mắt khóa chặt thiếu niên tóc vàng rồi lại rơi xuống trên người thanh niên tóc trắng và nhân ngư.
Cian thổn thức: "Hay phải nói, cậu chính là người bên ngoài kia đây?"
: "Bị phát hiện rồi nhỉ?" Quý ông đối diện đặt tay lên ngực, nói với giọng điệu hồi ức: "Đám người trước đó tới đây cũng giống như cậu, bị phát hiện liền không thể rời đi.
Ngài Alfie, hẳn là cũng như vậy phải không?"
: "Đừng lo, bạn của tôi." Kinh Thế không chút hoảng hốt, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một tia cười: "Chỉ cần khiến người biết im lặng vĩnh viễn là được."
Đoàng!
Chẳng biết từ lúc nào, trên tay thiếu niên đã nhiều thêm một khẩu súng lục.
Một viên đạn bạc chuẩn xác ghim vào vị trí trái tim của người đàn ông trước mặt.
Ngực Cian bị bắn thủng, nhưng thay vì phun máu thì nó lại nứt ra một vết rạn như là mạng nhện.
Trước khi mất đi hơi thở ngã xuống, cơ bắp trên mặt gã hơi vặn vẹo, thần sắc cũng trở nên cực kỳ hung ác.
Ánh mắt người đàn ông nằm trên đất dần dần tan rã.
Đến cuối, thân thể gã co giật mấy cái, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Vết thương trên ngực ấy vậy mà không vỡ vụn hẳn ra, thậm chí còn đang từ từ khôi phục lại.
Làn da của Cian từ từ xuất hiện vô số hoa văn tà dị và số đếm vặn vẹo.
Bản thân Kinh Thế không hề thả lỏng cảnh giác, vẫn luôn giữ vững trạng thái có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.
Thấy Cian bắt đầu biến dạng, bởi vì lúc trước hắn đã từng có suy đoán tương tự nên cũng không bất ngờ lắm.
Thi thể người đàn ông tràn ra một loại chất lỏng nhớp nháp màu xám trắng.
Hoa văn tà dị dày đặc, sau khi phục hồi vết thương liền đổ dồn về vị trí bàn tay phải.
Hư hư thực thực hoá thành một thanh kiếm xương to dài.
Thân thể Cian cũng từ từ dựng dậy từ trên mặt đất.
Sau lưng gã, hoa văn hoá thành những sợi dây màu đen lan ra từ các bộ phận khác nhau, quấn lấy cơ thể như một lớp áo giáp.
Tất cả tạo nên một cảnh tượng khiến người khắc sâu ấn tượng.
Hít vào một hơi, chậm rãi thở ra, Kinh Thế thu lại tất cả cảm xúc.
Ngón tay Micae cũng giật giật, tinh thần đã tiến vào trạng thái chiến đấu.
Sinh vật giáp đen kia đứng thẳng, đối mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Trong giây lát liền đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, hung mãnh xông tới trước mặt Kinh Thế.
Tốc độ của gã nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Vung tay liền chém thanh kiếm xương cá từ dưới lên, kéo theo một chuỗi tia lửa.
Kinh Thế nhanh chóng nhảy sang bên cạnh, đồng thời khom lưng tránh đi.
Lưỡi kiếm chém nát lan can tàu, cung quanh vết chém nhanh chóng lan tràn ra vết nứt.
Phạm vi sát thương đạt đến trình độ kh ủng bố.
Tiếng vọng đinh tai nhức óc vang khắp cả boong tàu.
Kinh Thế cũng không vì vậy mà hoảng loạn.
Hắn khéo léo mượn lực, giẫm lên thùng hàng rồi nhảy vọt lên không trung tránh đi các đường kiếm sắc bén.
Trong lúc tránh né còn liên tục nã đạn, tranh thủ tìm kiếm sơ hở của kẻ địch.
Đáng tiếc, mấy viên đạn thường va chạm vào lớp giáp đen không dây ra một chút tổn thương nào với Cian.
Gã vẫn tấn công như cuồng phong bão táp liên tục, không hề gián đoạn.
Tàn ảnh của lưỡi kiếm nháy mắt trùng điệp, biến thành tia chớp giao nhau.
Hóa thành cơn lốc quét ngang hết mọi thứ xung quanh.
Phá hủy toàn bộ đồ vật trên đường đi của nó.
[ Người chơi Micae kích hoạt kỹ năng cá nhân đặc biệt: Chiêu hồn sư ]
Một loạt sợi tơ từ bốn phương tám hướng vây lại, lao thẳng tới chỗ xe đẩy bể kính lớn.
Xuyên thủng lớp vải phủ lớp đáy dưới cùng, để lộ ra xương trắng bị nhét đầy bên trong.
Đủ loại oán linh của nhân ngư bị kéo ra ngoài, theo sự điều khiển của thanh niên tóc trắng vây lấy người mặc giáp đen mà cắn xé.
Mặc dù vậy, lớp giáp đen kia vẫn không có chút suy chuyển nào.
Micae nâng cao tần suất động tác và tốc độ ngón tay điều khiển các linh hồn che đi tầm nhìn đối phương.
Cian tránh không hết công kích đến từ oan hồn.
Gã cảm thấy phiền phức mà giơ thanh kiếm lớn âm trầm tối tăm trong tay lên, bước về phía trước một bước, chém mạnh xuống giữa các oán linh.
Tàn nhẫn xé mở ra một con đường.
Kinh Thế nhân cơ hội Cian bị đám oan hồn làm phân tâm, nhảy ra phía sau lưng gã.
Nhất thời bắt được một số vị trí giáp đen không trùm hết rất nhỏ ở sau gáy và gót chân.
Lúc này, Cian xoay hông, quét mạnh thanh kiếm xương ra đằng sau.
Đối mặt với truy kích cuồng bạo đến từ lưỡi kiếm, Kinh Thế nhanh chóng gập đầu gối co hai chân lại lộn người về sau một cách thành thạo.
Kinh Thế rốt cuộc tìm được cơ hội phản công.
Hắn không tiếp tục đối kháng theo kiểu cận chiến nữa mà chỉ liên tục nạp đạn lấy từ chỗ Linh Uyên, nhăm nhe bắn vào những khe hở vừa tìm thấy được.
Ngay khi một viên đạn bạc ghim vào khe hở nơi gót chân khiến Cian khuỵ xuống, Rui và An Vi cũng đuổi sát thời gian chạy tới nơi.
Hai người như hai đạo tàn ảnh, vừa thấy tình huống trên boong liền lập tức nhảy lên chiến đấu hỗ trợ Kinh Thế.
Ba người dồn ép từ ba hướng khác nhau khiến Cian không kịp phòng bị.
Chưa kể sự tổ hợp và phối hợp năng lực của họ đã được lên kế hoạch trước.
Rất nhanh, dây xích mang theo lưỡi hái của Rui đã một chém xuyên qua khe hở phần gáy, cắt rời đầu gã với thân thể.
Máu và thịt bắn đầy ra ngoài như những giọt mưa, văng lên sàn gỗ phát ra từng tiếng xì xèo.
Thân thể Cian chia làm hai phần tách ra hai nơi.
Những tưởng như vậy đã có thể hạ giục hắn, hai phần thi thể bỗng chốc dâng lên một ngọn lửa bốc cháy hừng hực, nhanh chóng đốt phần đầu và thân thành tro tàn.
Tro đen như có ý thức tự động dung nhập vào nhau trong không khí, hóa thành một hình người khổng lồ gấp năm, sáu lần người đàn ông trưởng thành.
Làn da phủ kín từng vệt dài cháy đen, vị trí đôi mắt đang lóe ra ánh sáng đỏ thẫm.
Vô số xúc tu dài đen ngòm mọc ra từ thân thể nó, trôi nổi giữa không trung.
Không để họ kịp hành động, những xúc tu ấy đã đâm thẳng đến với tốc độ không tưởng, trói chặt lấy bất cứ sinh vật nào trong phạm vi xung quanh.
Xúc tu lạnh băng siết chặt vào da