Màn đêm đen kịt, sấm sét xẹt qua ầm ầm.
Ngọn sóng xanh nhạt lấp lánh ấy chồm lên cao ngàn mét, giống như dải lụa vắt ngang rơi xuống đóa hoa giữa biển trời bao la vô tận.
Xung kích đáng sợ thổi tan một đợt mây mù xung quanh.
Tình huống như vậy, làm cho lòng Kinh Thế có chút không thoải mái.
Dù sao đi nữa hình ảnh này nhìn kiểu gì cũng thấy rất quỷ dị.
Chưa kể bọn họ còn đang bị bao vây tứ phía bởi đám đông quái gở ngoan độc.
Nội tâm Kinh Thế có chút bất an, nhưng trên mặt lại không hề có biểu cảm gì.
Linh Uyên nhìn các thành viên khác, quan sát phản ứng của bọn họ.
: "Sự suy nhược hiện giờ trở thành điểm yếu của chúng ta." Hai tay thiếu nữ tóc tím ghì chặt lấy hai bên huyệt thái dương: "Đám người này đúng là biết chọn lúc xuất hiện."
: "Mọi người có tính toán suy xét lại vụ bom nguyên tử không? Tôi thấy nó khả thi đ...!Ưm!"
Kinh Thế dùng tay bịt miệng Linh Uyên, khóe miệng không nhịn được khẽ giật giât: "Tàu còn phải chạy về bến mới coi như kết thúc nhiệm vụ."
Vòng vây của đám đông xung quanh đang dần co lại.
Những khuôn mặt tái nhợt xen lẫn điên cuồng ác ý mờ ảo dưới ánh lửa.
D*c vọng khát máu và giết chóc trong con mắt của họ đang dần tăng cao.
Sau khi suy xét xem sức lực của mình có đủ để gánh vác không, Kinh Thế nhỏ giọng hỏi những người còn lại tình hình.
Ánh mắt An Vi tĩnh mịch như động sâu không đáy: "Vẫn chưa tới giới hạn cuối cùng.
Tôi có thể chống đỡ được nhiều hơn một ngày."
: "Chênh lệch có hơi nhiều đấy.
Tôi chỉ còn có thể tăng cao sức mạnh và tốc độ trong khoảng thời gian ngắn, nhưng không thể quá lâu." Rui nắm chặt dây xích, thận trọng bổ sung: "Có lẽ gần một tiếng."
Micae suy nghĩ mấy giây, nhíu mày cho ra đánh giá đúng trọng tâm: " Kỹ năng cá nhân củ tôi sử dụng được hơn nửa tiếng nữa."
Thiếu niên tóc vàng tỏ vẻ hòa hoãn, như thể đang trò chuyện về thời tiết hôm nay ra sao.
: "Cố gắng xử lý tất cả trong thời gian ít hơn nửa tiếng, chiếm buồng lái chính."
Micae: "Còn Linh Uyên thì sao?"
: "Kệ y đi, tên đó mạnh mà."
Linh Uyên: "..."
Mấy người có từng cân nhắc đến cảm xúc của tôi không vậy?
: "Số lượng quá lớn, thời gian quá ít.
Liệu có kịp không?" Thiếu nữ tóc tím nửa đùa nửa thật hỏi một câu.
Thần sắc của Kinh Thế trở nên bình tĩnh mà nghiêm túc: "Có thể."
Ngữ điệu kiên quyết và chắc chắn của hắn khiến Rui ngây người mấy giây.
Cảm xúc nơi đáy mắt của An Vi cũng dao động rất nhẹ.
: "Vậy làm thôi." Bằng một giọng nhẹ nhàng, Micae nói.
Trong mắt Rui nhảy lên ngọn lửa mãnh liệt, tóc mái tím nhạt bị xao động rất khẽ.
An Vi cũng khởi động chế độ chiến đấu.
Ngay khi Kinh Thế dẫn đầu xông về phía các quý tộc đối diện, nhân ngư ngồi trên vai hắn cũng ngông cuồng cất tiếng khiêu khích
: "Có giỏi thì đến đây!"
Đám đông gầm rú lao về phía năm người.
Sự nhanh nhẹn và tốc độ của những NPC này đều khá đáng sợ, may mắn vũ khí đều đã bị họ hủy hết nên so ra cũng chỉ coi như là một đám người khỏe hơn người bình thường một chút.
Hoàn cảnh tạo ra xu thế, Rui nâng cao ý chí của bản thân, lưỡi hái dây xích quét một đường máu, phóng túng chém giết trên boong tàu.
An Vi trên người mang theo khí chất đạm mạc cỗ xưa, vung tay khuếch tán vô số lá bùa tấn công đối thủ.
Kiếm khí xuyên qua bề mặt sắc bén tràn ra bên ngoài, giống như ngọn lửa và nham thạch nóng chảy bùng lên từ trong núi lửa, nhấn chìm kẻ địch trong biển kiếm.
Micae giống như bùng phát sức mạnh kỹ năng đến cực hạn, tơ trắng bay múa trong không trung.
Cứ mỗi một người ngã xuống, đội quân oán linh phía sau thanh niên tóc trắng lại dày thêm một tầng.
Điên cuồng lao đến cắn xé, cản lại bước chân đám đông.
Đồng thời không ngừng tạo ra trói buộc vô hình, gây ảnh hưởng đến đối thủ, khiến động tác của đám người dần trở nên chậm chạp.
Tạo cơ hội cho những người khác lao lên tấn công chiếm thế.
Linh Uyên mặc dù bất tiện trong di chuyển, nhưng bản thân y lại có khá nhiều kỹ xảo quỷ dị.
Đạo cụ vạn điểm liên tục tung ra không chớp mắt.
Kinh Thế ngoài tấn công ra còn tranh thủ làm phương tiện di chuyển, giúp y tránh né và tiếp cận những tên có vẻ mạnh trong đám người.
Sau đó để Linh Uyên dùng điểm và đạo cụ phang gã.
Năm người rẽ đám đông mà lao đi, ai nấy đều chiến đấu theo phong cách quái gở như những con sói hung ác.
Cảm xúc ảnh hưởng lẫn nhau làm tăng thêm sự cuồng nhiệt, k1ch thích trong chiến đấu khiến trạng thái của mỗi người chơi đều bay vọt lên đến đỉnh cao.
Hình thành cực hạn điên cuồng chém giết.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong cơn gió lạnh kèm theo mùi máu nhàn nhạt.
Âm thanh đổ vỡ va chạm chói tai vang vọng khắp nơi, rung động không dứt.
Micae miễn cưỡng ổn định thân thể, dựa vào trí nhớ khó khăn lượn một vòng tới khoang lái chính.
Sau khi quan sát các nút và cần gạt thì nhanh chóng dệt nên ý tưởng.
Chuyên tâm tìm cách sử dụng bàn điều khiển này.
Phút chốc, con tàu rầm rầm rung chuyển.
Liên tục nghiêng ngả trái phải, chực chờ đổ xuống biển lớn.
Ngọn sóng vươn cao vỗ vào mạn tàu, chấn động mang theo hàn ý tận xương.
Một loạt quý tộc đang đứng bên mép tàu không đề phòng đều bị con tàu nghiêng ngả hất xuống biển.
Lác đác nhân ngư bên dưới giống như chờ sẵn, con này con khác lần lượt vọt lên vồ lấy người kéo xuống.
Khí thế nghiền áp đáng sợ khiến mồ hôi lạnh trên người từng tầng từng tầng toát ra.
Vị trí kẻ đi săn và con mồi cũng bị đảo ngược.
Trong cơn chấn động, số lượng quý tộc giảm xuống ngày một ít.
Lồ ng ngực Kinh Thế phập phồng, hô hấp hỗn loạn, quay về phía buồng lái hét lên một tiếng lớn: "Micae! Thêm vài lần nữa!"
Khóe mắt Micae nâng lên, hô hấp kiềm chế nhẹ nhàng, mồ hôi rịn ra trên trán.
Chống khuỷu tay vất vả điều khiển cần gạt và nút bấm.
Trong khi các sợi tơ trắng vẫn không dừng lại mà rút thêm oan hồn bảo vệ cửa khoang, tránh cho kẻ địch tùy cơ xông vào.
Con tàu tiếp tục chao đảo giống như lật đật.
Nhiều lần còn áp sát mặt biển đến mức cả người Kinh Thế đều bị sóng tạt ướt.
Bên tai chỉ còn tiếng sóng vỗ hỗn loạn, tạm thời không nghe được âm thanh gì khác.
Trong hoàn cảnh kịch liệt như vậy, An Vi và Rui vừa nỗ lực cân bằng thân thể, vừa không ngừng tay mà tấn công đàn áp lên.
Không vì hoàn cảnh khó khăn mà chùn bước.
Chỉ còn một đợt cuối cùng!
Linh Uyên rút ra hơn mười đạo cụ hình cầu nhỏ.
Đôi mắt Kinh Thế phá lệ sáng ngời, dùng thêm sức lực bước nhanh hơn về phía trước.
: "Rui!!!" Tiếng hét thấu trời, tràn đầy mãnh liệt.
Mái tóc đen nhánh bị gió thổi tung, thiếu nữ tóc tím nhìn qua, ánh mắt nóng như lửa.
Vừa vung tay liền tung ra xích sắt, chuẩn xác quấn quanh eo nhân ngư trên vai thiếu niên.
: "Đi nào!!!"
Thiếu nữ cắn răng lao thẳng về phía trước, hai tay nắm lấy sợi xích dùng sức lực cực lớn ném văng đi.
Theo đó Linh Uyên cũng xông tới đám đông hơn trăm người còn lại không chút do dự.
Một loạt đạo cụ hình cầu được