Khóe môi Dụ Sở khẽ giật, nhìn chiếc khóa dưới chân, lại liếc mắt nhìn người trước mặt, cong môi mỉm cười, thử thăm dò cười gượng nói: “Cái này chắc là không cần đi, ta lần này trở về, khẳng định sẽ không rời khỏi ngươi.”
Biểu tình của Duy Âm vẫn mang theo ý cười, ánh mắt nhất thời tối sầm lại, đầu ngón tay lại đặt ở trên mắt cá chân cô, nhẹ nhàng mà gõ gõ khóa chân, ngữ khí lộ ra vài phần nguy hiểm: “Nếu tỷ tỷ sẽ không rời đi, mang cái này để ta an tâm không tốt sao? Ta sẽ không hạn chế tự do của tỷ tỷ, nó chỉ có thể định vị để ta biết ngươi đang ở nơi nào.”
Hắn mềm mại mà ôm eo thiếu nữ, ngón tay thon dài cách một lớp áo, ý vị không rõ mà vuốt ve đường cong eo, trong ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm, chợt lóe rồi biến mất, lại khôi phục vẻ đáng yêu mềm mại, như trẻ con mà quấn lấy Dụ Sở, nói: “Được không nha?”
Dụ Sở: “……”
Đó là bởi vì trước đây cô rời khỏi đối phương, nên hiện tại thập phần đuối lý, cũng nhìn ra được Duy Âm phi thường thiếu cảm giác an toàn, nói không đau lòng là giả.
Dụ Sở nghĩ nghĩ, liếc mắt nhìn khóa chân kia, mang ở mắt cá chân nhìn giống như là vật trang trí.
Dụ Sở cuối cùng cũng bất đắc dĩ mà gật đầu: “Tùy ngươi đi.”
“Tỷ tỷ……” Thiếu niên nỉ non gọi, trên gò má trắng nõn, đôi mắt xinh đẹp cong lên như hai viên ngọc màu nâu, môi mỏng sung sướng hơi nhếch lên, lại ôm chặt eo cô, lẩm bẩm: “Ta vẫn luôn muốn cùng ngươi ở bên nhau, nửa bước cũng không rời đi.”
Dụ Sở nghe được ngữ khí triền miên, có chút ôn nhu, không khỏi bất đắc dĩ cười cười: “Nói ngớ ngẩn gì đó.”
Ai lại có thể luôn dính ở bên nhau suốt 24 giờ.
Cô đẩy đẩy thiếu niên: “Chúng ta ra ngoài đi, sau khi ta trở về, còn chưa có thấy bọn Lý ca đâu.”
“……”
Duy Âm hơi hơi nghiêng đầu, nghe thấy cô nói ra tên người khác, trong mắt xẹt qua một tia không vui, cắn môi, thấp giọng lẩm bẩm: “Thấy người khác làm gì, có ta là được rồi.”
Thiếu niên ôm Dụ Sở, bỗng nhiên nhướng mày, cười như không cười chỉ vào cái gối ôm ở góc giường, hỏi: “Tỷ tỷ