“Thật quá xảo quyệt.” Duy Âm khẽ lẩm bẩm một tiếng, gương mặt chôn ở cổ Dụ Sở, ôm như thế nào cũng không đủ, quả thực vĩnh viễn dính ở bên nhau mới tốt.
Trên người đối phương phảng phất có một mùi hương mê hoặc, anh hé môi, dọc theo vành tai xuống cổ, như mèo con gặm gặm, lại chớp mắt, nhìn vành tai của thiếu nữ gần trong gang tấc, trắng nõn lại tinh xảo, thật muốn hôn một cái.
Ánh mắt thiếu niên không tự giác mà trở nên tối sầm lại, từ khi nhìn thấy đối phương, vẫn luôn gắt gao đè nén sự si mê, lại lặng lẽ lộ ra một tia dấu vết.
Duy Âm hơi nheo lại đôi mắt, môi mỏng đỏ bừng dán lên, nửa rũ mắt xuống, bởi vì khoảng cách quá gần, hàng lông mi dài nhẹ nhàng quét qua vành tai thiếu nữ, có chút ngứa, Dụ Sở không khỏi run lên.
Dụ Sở cảm thấy Duy Âm quá mức dính người.
Trước kia cũng không có dính như vậy.
Cô lui về phía sau một chút, quay đầu xem thiếu niên, lại thấy anh nhìn chằm chằm vành tai chính mình không nháy mắt, không khỏi buồn bực mà duỗi tay quơ quơ: “Nhìn cái gì vậy.”
Duy Âm lấy lại tinh thần, lưu luyến liếc mắt nhìn vành tai tinh xảo kia rồi thu hồi tầm mắt tiếp tục cọ ở trên vai cô, mê muội nói: “Không có gì, cảm thấy thật đáng yêu.”
“……” Đứa nhỏ này làm sao vậy.
Đã là nam hài tử, còn có thể làm nũng như vậy!
Giọng điệu giống như mèo con, nhẹ nhàng đến mức làm lòng người ngứa ngáy.
Dụ Sở không khỏi duỗi tay, nhéo nhéo mặt thiếu niên, đối phương cũng không tức giận, mà ngửa mặt lên tùy ý cho cô nhéo, thậm chí còn cong mắt nhìn cô cười.
Quá đáng yêu.
Dụ Sở lo chà đạp Duy Âm, không chú ý tới ngón tay thon dài của thiếu niên, không chút để ý dọc theo eo cô, chậm rãi vuốt ve hai lần, trên mặt ý cười nhợt nhạt.
Rất tốt.
Duy Âm thản nhiên nghĩ.
Giống như chỉ cần dùng một chút lực liền vỡ ra.
.
Truyện Đam Mỹ
*
Ngày đầu tiên trở về, liền bị Duy Âm nhão dính dính thân mật, Dụ Sở bị ôm suốt một ngày, thiếu niên giống như trẻ con ôm món đồ chơi của mình không chịu buông tay, căn bản không cho cô rời khỏi tầm mắt một bước.
Có lẽ là ba năm không thấy nên quá nhớ, cô muốn ra cửa cũng không được, như bị bạch tuộc treo ở trên người, treo một ngày, phạm vi hoạt động bị giới hạn bên trong căn phòng.
Hơn nữa là đi đến nơi nào ôm đến nơi đó.
Dụ Sở bất đắc dĩ.
Nhưng ngẫm lại chính mình