Bình chọn cho mình nhaaa.
====
Khi Dụ Sở mở mắt ra, bên tai vang lên tiếng hoan hô vang dội cùng tiếng thét chói tai, chính mình đang bị người bên cạnh đẩy qua đẩy lại, mọi người xung quanh đều vẫy tay, có một nữ sinh bên cạnh đang rất phấn khích.
Hét to chống lại những tiếng hò hét mơ hồ từ xa đến gần, và những tiếng khẩu hiệu...!Dụ Sở mơ hồ biết đây hẳn là ở một buổi biểu diễn nào đó.
Tim cô đập dữ dội, Dụ Sở bị người bên cạnh va chạm, gậy huỳnh quang trong tay thiếu chút nữa bay đi.
Cũng may là cô cầm chắc.
Dụ Sở bình tĩnh, chờ cảnh tượng mơ hồ trước mắt rõ ràng, mới có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Một biển ánh sáng được hội tụ bởi những cây gậy huỳnh quang, như thể các ngôi sao và những chấm sáng hòa vào dãy Ngân Hà, tạo thành một bầu trời đầy sao lộng lẫy chấn động, xa gần, lớn nhỏ ánh sáng vàng thanh như sao Thiên Hà, theo động tác của mọi người mà chậm rãi lắc lư, có một số đèn flash điện thoại di động ở giữa, phá lệ lộng lẫy.
Vị trí của Dụ Sở không được tốt lắm, hẳn là ở ngoài cùng của buổi biểu diễn, vì thế nhìn không tới người trên sân khấu, chỉ có thể nhìn thấy hình chiếu của màn hình lớn.
Hơn nữa bên cạnh vẫn luôn có tiếng thét chói tai, không thể nghe rõ âm thanh.
Nhưng lúc này không ai để ý tới điều này.
Mặc kệ nhìn thấy hay không, có nghe được hay không, tất cả mọi người vẫn hưng phấn mà la hét không ngừng, phấn khích cùng cảm động giao nhau, thậm chí có người bật khóc, rơi lệ đầy mặt, khóc đến hốc mắt đỏ bừng.
Dụ Sở không khỏi nhón chân, muốn nhìn thấy rõ ràng hình chiếu trên màn hình.
Đó là một thiếu niên tuổi cũng không lớn.
Chùm sáng trắng mảnh mai uyển chuyển chiếu nhẹ vào người anh, trong suốt lộng lẫy, từ ngón tay thon dài trên phím đàn đen trắng cho đến chiếc áo sơ mi trắng đơn giản trên người giống như một yêu tinh thuần khiết, khó có thể miêu tả, sạch sẽ thuần túy.
Trên màn hình lớn là cận cảnh đôi bàn tay ấy, thon dài và trắng đều tăm tắp.
Các đốt ngón tay có hình dáng đẹp, độ cong của cổ tay rất hoàn hảo.
Chiếc khuy măng sét obsidian trên áo sơ mi của anh ấy rất tinh xảo.
Mặc dù Dụ Sở chưa nhìn thấy mặt.
Nhưng chỉ dựa vào hình ảnh cận cảnh đôi tay này, cô cũng phải hít vào một hơi, ngẩn người, nghĩ thầm đôi bàn tay này thật sự rất đẹp……
Đặc biệt là khi nhảy trên các phím đàn đen trắng.
Linh động mà lịch sự tao nhã.
Kết thúc bài hát, thiếu niên trên sân khấu đóng piano lại và nâng mắt lên.
Khi anh đứng dậy, có thể nhìn chiều cao vượt trội, áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây đen trông sạch sẽ và thanh lịch, khán giả đột nhiên la hét cuồng nhiệt, tiếng động lớn đến mức lật cả trần nhà của khán đài.
Dụ Sở nghe thấy nữ sinh bên cạnh hô to: “A a a a a a a Thần Hi em yêu anh! A a a ca ca ngươi quá soái!!”
Dụ Sở che lỗ tai lại, biết người trên sân khấu lần này là mục tiêu nhiệm vụ của mình, lập tức giơ cây gậy ánh sáng không chịu thua kém, hòa vào nhóm người mê muội, hét lớn: "Anh ơi, anh là nhất! Anh ơi, em cũng yêu anh!"
Chẳng qua hô xong hai tiếng, cô liền thở hồng hộc một trận, đành phải ngừng lại, đỡ eo, thở hổn hển hai hơi, buồn bực.
Chính mình ở vị diện này hình như khả năng thể chất rất kém cỏi a?
Kêu hai tiếng đã mệt?
Trong không khí cổ vũ náo nhiệt này, tim đập nhanh khiến cô có chút khó chịu, đành phải ngừng vẫy tay, im lặng nhắm mắt điều chỉnh hô hấp, để nhịp tim trở nên ổn định.
Cảm giác khó chịu từ từ biến mất.
Dụ Sở: “……”
Dù chưa bao giờ lên cơn đau tim, nhưng cô nghi ngờ chính mình ở vị diện này có bệnh tim.
Bất quá lúc này, buổi biểu diễn đã kết thúc, người nọ trên khán đài đã rời khỏi sân khấu, chỉ còn lại hàng vạn khán giả không muốn giải tán, một mớ hỗn độn của tiếng ồn.
Dụ Sở đến cuối cùng cũng không có nhìn thấy mặt của thần tượng, không khỏi có chút buồn bực.
Bất quá vừa vặn.
Cô nhìn thấy nữ sinh bên cạnh trong túi có một tấm poster.
Mà nữ sinh kia tựa hồ kích động tới cực điểm, vừa lấy tay che mặt vừa khóc.
Dụ Sở liếc mắt nhìn cô một cái, đem gậy huỳnh quang trong tay mình tắt đi, bình tĩnh lấy poster từ trong túi