Cung Vĩnh TúLý Vân Thu muốn Lý Trọng Hoa ở cùng một chỗ với nàng.
Vốn chuyện này là không hợp lý, nhưng Trạm Trường Phong thấy xót khi mẫu thân không có ai bên cạnh nên mới giúp đỡ dâng thư thỉnh cầu, coi việc này như là để làm tròn đạo hiếu.
Khi Lý Trọng Hoa trở về cung Vĩnh Tú, cả người đầy vẻ mệt mỏi yếu ớt, trạng thái hoạt bát sáng sủa ngày thường biến mất không thấy tăm hơi.
“Sao thế?” Lý Vân Thu nhẹ giọng hỏi han.
Lý Trọng Hoa có sự gần gũi tự nhiên với cô cô, cho nên giọng nói cũng mang theo sự tủi thân: “Con thấy con rất ngốc”Ở Lý gia, nó vẫn luôn luôn được cưng chiều, thêm chi tuổi còn nhỏ mà đã đọc thơ học sách ra dáng ra hình, xứng đáng là thiên chi kiêu tử trong đồng lứa.
Nhưng mà khi vào cung thì không giống vậy, hứa trước là có ăn có chơi đâu không thấy.
Đã không có ăn ngon chơi vui, lại còn suốt ngày phải đối mặt với một vị dưới một người mà trên vạn vạn người – thái tửMà vị thái tử này cũng không cần nó chơi cùng, ăn cùng; thái tử đã có sẵn nhật trình, độ chính xác lên đến từng khắc một; làm gì có thời gian rảnh mà chơi với nó.
Sách mà thái tử đọc là kế sách trị thế, học cũng là học binh pháp trận đạo, tất cả những tri thức đó đều uyên thâm đến nỗi ngay cả người lớn đến bảy tám chục tuổi cũng đều không dám nói tinh thông, huống chi nó chỉ là một đứa trẻ mới tiếp xúc sơ qua với văn hóa, sao mà hiểu được.
Cũng may nó chỉ là người đi theo, chỉ cần đứng hầu ở một bên là đủ rồi.
Nhưng mà như thế thì lại càng tổn thương lòng tự trọng.
Lý Vân Thu cầm ấm trà bạch sứ lên đổ một chung, lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Đứa con gái kia của thị ưu tú đến nỗi ngay cả đại thần văn võ trong triều cũng phải cảm thán sống uống phí mấy chục năm, huống hồ Trọng Hoa mới chỉ là một đứa trẻ con.
“Con…” Nhìn thân thể nhỏ bé bộ dáng mệt mỏi buồn chán, nàng nói: “Con rất thông minh, nếu chăm chỉ học hành định là có thể hiểu”“Thật ạ?” Mắt Lý Trọng Hoa sáng rực lên vài phần, mặt cũng ửng đỏ lên một chút, làm nũng nói: “Cô cô, cô cô cho rằng con làm được sao ạ?”“Chăm chỉ bù thông minh, con cũng không ngốc”Tậm trạng buồn phiền của Lý Trọng Hoa tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, chỉ chốc sau mà đã vui vẻ cười đùa, đúng là trẻ nhỏ.
Tim Lý Vân Thu cũng bị tính tình trẻ con này làm cho mềm nhũn.
Còn ở bên Trạm Trường Phong, nàng nghỉ ngơi trong chốc lại, rồi lại thức dậy tiếp tục chìm đắm trong công việc học tập nặng nề.
Cung nhân đã đi lên khêu tâm đèn mấy lần rồi, tổng quản thấy trăng đã lên cao, cảm thấy mệt mỏi thay cho nàng: “Điện hạ, mau đi ngủ sớm đi thôi.
”“Chờ một chút”Dưới sự hướng dẫn của lão hoàng đế, ban ngày thì nàng xem xét tấu chương mới đưa tới, ban đêm thì tự duyệt lấy những tấu đã xem.
Thỉnh thoảng nàng sẽ cầm lấy cây viết dính chu sa[1] điểm vào chỗ trống cái nhìn và phương pháp xử