Lão hoàng đế cũng trưởng thành từ những việc như này cho nên ông biết rõ Trạm Trường Phong đang buồn phiền điều gì.Lần đầu tiên làm người quyết định, chắc chắn sẽ gặp phải sự chênh lệch giữa quyết sách và thực tế.Lão hoàng đế chỉ bảo: “Giờ nói về vụ bạo động ở huyện Cừ đi.
Đầu tiên thì con muốn huyện binh xử lý chuyện này, rồi sau lệnh trú quân bên U Châu trợ giúp.
Đây là một giải pháp hoàn hảo, nhưng con lại chưa cân nhắc đến sức phòng ngự của huyện binh, cũng không thể ngờ được là trú quân bên U Châu sẽ từ chối việc này do thiếu lương thảo”“Vốn ban đầu chỉ là một vụ bạo loạn nho nhỏ, sau lại hóa ra liên lụy đến tố chất của huyện binh và quân lương của trú quân, những việc này cũng phải giải quyết”Lão hoàng đế tán thành nói, “Con cũng phản ứng rất nhanh, thuận thế dùng hai vấn đề này để vặn hỏi bộ Binh, khiến bộ Binh chột dạ để buộc bọn họ phải phát quân lương, kéo theo tiếng phản đối cũng nhỏ lại, trú quân bên U Châu cũng không thể lấy cớ từ chối được nữa.”“Hoàng tổ phụ quá khen rồi”Ngoài điện Thái Thanh, Lý Trọng Hoa đứng bên cạnh tổng quản, phía đằng sau là hộ vệ và người hầu của thái tử.
Sau khi trông thấy hai người tôn quý nhất triều n, Lý Trọng Hoa không dám đứng yên mà lùi về tránh né đằng sau tổng quản, cúi gằm đầu xuống.Tổng quản bí mật đạp y một cái, ra ý hộ vệ và người hầu cùng khom lưng chào, sau đó dẫn đầu một hàng người người hầu đi theo chủ tử.Lý Trọng Hoa thấy thái tử không để ý đến nó thì thở phào nhẹ nhõm.Mọi người phải biết là đối với một đứa bé, việc dậy sớm là một việc cực kỳ đau khổ.
Lý Trọng Hoa ngủ nướng quá thoải mái, chờ đến khi ngủ dậy đuổi theo vẫn không kịp giờ thái tử lâm triều, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả người.Trong lòng thì lại cảm thấy tủi thân, nó cũng không được tiến vào điện Thái Thanh, tại sao vẫn phải dậy sớm theo nhật trình của thái tử cơ chứ.Chờ cho lão hoàng đế đi hẳn vào điện Kinh Luân rồi, Trạm Trường Phong bước chậm lại một bước, quay người lại nhìn Lý Trọng Hoa, nói: “Từ hôm nay trở đi ngươi không cần đến vào buổi sáng nữa, ăn trưa xong hẵng tới.”Lý Trọng Hoa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng, tự nhiên thấy sợ hãi, có phải…có phải nó làm sai điều gì đó nên mới bị thái tử chê trách không.“Điện…”Trạm Trường Phong chỉ định thông báo mà thôi, cho nên Lý Trọng Hoa vừa nói ra một tiếng đã không thấy nàng đâu nữa.Lý Trọng Hoa bị ngăn không cho vào điện Kinh Luân.
Rồi tự dưng nó nghĩ ra, đó là thái tử, là hoàng đế tương lai.Hoàng đế là sao? Là giết người không chớp mắt!Các loại câu nói như “Quân muốn thần