Khải Minh từ từ đưa hai tay lên...bước lại từng bước về phía cô và Trình Tuyết Liên phía sau lưng anh...ba và mẹ anh, ba và mẹ Trình Tuyết Liên, Nhật Nam và Thảo đều xuất hiện....
- Tiểu Liên nghe ba mẹ, bỏ súng xuống con gái, chuyện gì cũng có thể giải quyết được.
Đừng giết người ở đây con....
- Tại sao? Tại sao đến ba mẹ cũng không đứng về phía con? Tại sao ba mẹ không thương con? Chính con này...chính nó đã làm cuộc đời con tan nát, nó đã cướp chồng con, cướp tất cả của con, thứ gì nếu con không có được...thì tất cả mọi người trên đời này kể cả nó sẽ không bao giờ có được!
Cô ta vừa nói vừa th ở dốc, đầu súng áp chặt đầu cô, tay run run theo từng hơi thở...
- Thả Nhã Vy ra con đây là cơ hội cuối cùng ta cho con và ba mẹ con, đừng dại dột như vậy, con đừng chìm đắm mãi trong sai lầm nữa.
Đã đến lúc con phải chấp nhận sự thật...người con yêu không phải là Khải Minh! (Mẹ anh lên tiếng)
Trong giây phút đó cô không ngừng nhìn về phía anh cô chỉ mong, chỉ mong anh một lần đối diện với cô, ngay cả khi cô cận kề đến cái chết.
Mọi quyết định của cô đều có lý do cô phải làm sao để anh hiểu thấu tim cô đây?
Khải Minh từ từ tiến lại khoảng cách chỉ còn vài mét Trình Tuyết Liên từ từ buông lỏng tay cầm súng, tâm trí cô ta hướng về phía anh...
- Nghe anh nói...
Cô ta giật mình hét lên...trời ơi, tim cô...tim cô sắp vỡ rồi, nó đang cầm súng mà như đang cầm đồ chơi trên tay...
- Anh im đi...anh định nói gì? Anh định làm tôi đau đớn thêm sao? Tất cả mọi người ở đây...!Kể cả anh tại sao không đứng về phía tôi? Tình nghĩa 5 năm qua chung sống, tình nghĩa vợ chồng bấy lâu tôi đã là gì của anh? Phương Khải Minh?
- Anh không muốn tranh cãi với em, anh chỉ muốn nói rằng…người đàn bà mà em đang định giết...là mẹ của con anh!
- Anh nói vậy mà nghe được, là mẹ của con anh ư? Anh muốn tôi chết anh mới chịu đúng không? Sao cứ nói những lời làm tôi đau đớn thế? Sao bây giờ anh ác với tôi vậy? trả lại tôi Khải Minh của ngày xưa đi.Anh ngày xưa thương em...chiều chuộng em, yêu em, coi em là cả thế giới.
Dù có lúc em làm anh tổn thương...!nhưng không bao giờ bỏ mặc em.
Em muốn anh như lúc xưa...
- Tuyết Liên em...
- Lúc xưa có lần em muốn cùng anh đến Maldives nhưng anh một mực không cho em đi, còn bây giờ.anh lại cùng nó đi đến đó, thử hỏi làm sao em chấp nhận được, khi những gì em muốn thì nó lại được? Em thì không?
- Vì nơi đó chỉ dành cho những người yêu nhau thật sự, còn anh với em không phải là tình yêu!
- Khải Minh..(cô ta gào lên)
- Anh đừng nói gì hết, em sẽ thả nó ra, được không anh...em không giết nó, chỉ cần em với anh về Singapore, sống hạnh phúc là được.
Em tin anh là người từng yêu em sống chết, không thể không thể thay đổi nhanh như vậy được! Chúng ta cùng về Singapore nha anh!
- Cô điên rồi người cô yêu thương đang nằm ở trong kia cô hiểu không? Còn thằng này...!bây giờ không liên quan đến cuộc đời cô.
(Anh chỉ tay về phía phòng đông lạnh)
Cô ta khóc nấc...dần dần buông súng xuống nhưng tay vẫn ghì chặt cô không rời...anh bây giờ mới chịu đối diện với cô ánh mắt yêu thương nhưng đầy rẫy sự giận hờn khó tha thứ, Khải Minh như nắm bắt được tâm lý của cô ta vừa đánh vừa xoa cho đến khi khoảng cách chỉ còn 2 mét cô giật mình cầm khẩu súng lên tiếp tục uy hiếp cô...
- Chỉ cần anh bước thêm bước nào nữa, cho dù tôi có cần anh đến nhường nào nữa...tôi cũng sẽ nổ súng!
Tất cả mọi người đều bất lực nhìn Trình Tuyết Liên họ biết rằng trong lúc này không một ai có thể khuyên giải cô ta ngoài Khải Minh.
Mặc dù sợ cô ta giết cô nhưng trong hoàn cảnh này...!không còn cách nào khác! Và chính vì họ là Mafia nên không bao giờ có vụ cho cảnh sát vào cuộc! Vây nên, một là tự giải quyết êm đẹp...hai là phải đổ máu tại đây!
Anh mặc kệ lời đe dọa của cô ta cứ dần bước tới nhưng chậm rãi cô ta nhanh tay đưa súng về phía anh ngay đầu...
- Anh đừng ép tôi..Phương Khải Minh, đừng bước tới, nhất định tôi sẽ giết anh!
- Anh xin lỗi em Vy Vy...xin lỗi em vì những điều anh sắp nói ra...
Anh đột nhiên nhắc tên cô...Bắt đầu đưa mắt về phía Trình Tuyết Liên.
- Em là một kẻ điên, ngay từ khi đến bên tôi em không hề yêu tôi em yêu thằng đó, tình yêu của tôi là tình yêu của sự trưởng thành, nghiêm túc, trách nhiệm! Nhưng thời gian dần trôi qua, nỗi đau tôi càng thêm dài.
Lúc em muốn tôi rời xa em tôi vẫn cho mình thời gian để chấp nhận sự thật.
Lúc tôi muốn chấm dứt với em thì em lại không cho tôi cái quyền hạnh phúc.
Mà cái quyền đó vốn dĩ tôi đã được từ lâu.
Đến khi sống nửa đời người tôi mới gặp được cô ấy...chính là Vy Vy
- Tất cả không phải là sự thật...(cô ta khóc nhìn anh nói)
- Tất cả là sự thật, nhưng em một mực chối bỏ sự thật.
Em không hề yêu tôi, em coi tôi như là một thói quen bên đời em thôi.
Người em yêu...là nó...
Trình Tuyết Liên từ từ thả lỏng tay khỏi cổ cô, buông dần súng xuống.
cô ta đau đớn như muốn gục ngã nhìn vào căn phòng đông lạnh đó.
Rõ ràng là biết bản thân mình yêu người đàn ông đó nhưng lại muốn chiếm lấy Phương Khải Minh sự ích kỷ của đàn bà thật ghê gớm, một khi không là của mình thì đừng mơ người