Cô, Khải Minh, tất cả mọi người bên phe anh nhanh chóng rời đi khỏi căn biệt thự đáng sợ ấy máu một lúc chảy càng nhiều, anh càng đau đớn tưởng chừng như sắp chết.
- Em xin lỗi, em xin lỗi anh mà...là do em mà đáng lẽ em phải nói cho anh biết tất cả, em không nên giấu anh.
Em luôn luôn bỏ rơi anh, luôn làm anh dằn vặt đau khổ, em sợ rồi...!đừng chết, em không dám hư như thế nữa!
- Em không có lỗi Vy Vy...Anh yêu em!
- Anh đừng nói anh yêu em rồi anh chết, em không muốn mà, anh không thương em thì anh thương lấy con mình với, em không muốn nó mồ côi.
Nếu anh chết, em sẽ hận anh, không bao giờ tha thứ cho anh!
Bờ môi nhợt nhạt, đôi mắt cứ lịm dần đi...nhìn anh trước mắt cô đau đớn như vậy mà cô không thể làm gì cho anh, cứ nhìn anh ôm anh bất lực như thế.
Tiếng kéo xe đẩy của bệnh viện, tiếng la hét của bác sĩ trước sự nguy kịch của anh.
Anh nằm trên chiếc giường màu trắng, đôi mắt cứ nhắm chặt lại hững hờ như muốn gi3t chết người còn lại.
Cánh cửa đóng chặt lại cô sợ...!sợ sẽ không bao giờ thấy anh nữa, sợ anh không tỉnh lại được nữa...
- Cho dù kết quả có như thế nào đi chăng nữa, mẹ muốn con phải mạnh mẽ mà chấp nhận, đừng yếu đuối, đừng buông xuôi vì cuộc đời con bây giờ không phải chỉ sống cho riêng con...mà còn con của con nữa!
- Mẹ đừng nói lời biệt ly được không mẹ? nói vậy nghe đau xót lắm, con không thể chịu nổi đâu...
- Cuộc đời có nhiều ngang trái lắm, thế nhưng chúng ta vẫn phải chấp nhận mà sống tiếp.
- Không thể được, điều đó không thể xảy ra được...(cô bịt hai tai lại)
- Con nghĩ mất đi đứa con mẹ không đau sao Vy? Con do mẹ đứt ruột đẻ ra, nuôi từ khi còn đỏ hỏn đến khi nó lớn lên, có vợ, có con...Con cũng làm mẹ, nỗi lòng của một người mẹ hơn ai hết con hiểu rất rõ mà Nhã Vy?
Cô đứng dậy bám tay vào tường...từng bước chân của cô chẳng còn đủ sức lực để trụ được nữa.
Chưa bao giờ cô nghĩ sẽ có một ngày chúng ta phải nói lời biệt ly...bởi vì chúng ta chưa được hưởng trọn vẹn cái hạnh phúc, mọi giấc mơ còn đang dang dở, anh nỡ lòng nào bỏ em mà đi sao Khải Minh?
Ba ngày, là ba ngày đã trôi qua...anh ở trong căn phòng màu trắng đầy thuốc khử trùng u ám lạnh lẽo đó.
Còn cô đứng đây ngày ngày đêm đêm không thể chợp mắt phút giây nào cả, ngồi ở đây, nằm khóc ở đây để đợi chờ anh trở về nhưng càng đợi càng thêm đau, càng đợi càng thêm sầu.
Khải An đang chờ anh về…anh về đi anh...!
- Khải Minh sẽ không sao đâu em, em cố gắng lên đừng suy sụp như vậy.
Nếu nó thấy em lúc này, nó bỏ em luôn! (Nhật Nam ngồi xuống nhìn cô)
- Có khi nào...có khi nào Khải Minh...
Bỗng dưng Nhật Nam im lặng, cúi mặt xuống ngậm ngùi kể cả Thảo.
Hai người này càng làm cô sợ hãi điều tồi tệ đang đến.
- Nè...hai người đừng như vậy được không?
Tại sao không nói chuyện với em nữa, đừng có cúi mặt xuống rồi như thế mà...em chết mất!
- Hy vọng vết thương ổn, cứu chữa được (Nhật Nam đứng dậy nói)
- Chỉ là bắn ở vai thôi mà anh, chứ có phải bắn ở tim đâu, chắc chắn anh ấy sẽ qua khỏi, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Hoàng Nhật Nam đứng