"Trẫm là phu quân của nàng, nàng là hoàng hậu của trẫm, của tất cả con dân Tân quốc"
"Phu quân"
Tịch Dao hô một tiếng phu quân ngọt sớt, đây là lần đầu tiên hắn được nàng xưng hô như vậy, tâm trạng liền vui vẻ rạo rực.
"Ngoan, sau này nàng hãy gọi trẫm như vậy"
Thái giám bên ngoài nói vọng vào, thông báo có công vụ, Trầm Nghị ở với nàng chưa đầy nửa canh giờ đã rời đi.
Ngay sau khi hắn rời đi, khuôn mặt nàng chuyển hẳn sắc thái. Từ một tâm trạng vui vẻ ngây thơ bỗng chốc trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Nàng tiến tới chiếc bàn đặt con ngựa gỗ năm đó nàng khắc tặng cho hắn, bên dưới vẫn là chữ Trầm được nàng điêu khắc tỉ mỉ. Tịch Dao còn nhớ, khi nàng điêu khắc con ngựa gỗ này, vết thương trên tay đều không ít.
Nàng giả mất trí nhớ vì muốn Trầm Nghị buông lỏng cảnh giác với nàng, nàng sẽ từ từ tìm ra cách thoát khỏi đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
----
Hắn biết nàng vừa tỉnh lại, lại mất trí nhớ, nên đến đêm hắn chỉ có thể kiềm chế dục vọng mà ôm nàng đi ngủ.
Thân thể thơm tho của nàng áp sát vào người hắn, hắn chỉ dỗ ngọt một chút, nàng đã ngoan ngoãn ngủ như chưa hề biết gì.
Dục vọng của hắn đối với Tịch Dao là quá lớn, chỉ việc gần gũi với nàng như này thôi cũng có thể khiến hắn rạo rực.
"Ưm"
Nàng kêu lên một tiếng, thân thể đổi tư thế ngủ, xoay sang đối diện với hắn, dụi đầu vào lồng ngực.
Sau hôm đó, hắn đều không thị tẩm nàng. Tịch Dao cũng dần buông bỏ cảnh giác với hắn, tâm trạng, giấc ngủ cũng đã khá hơn rất nhiều.
"Phu quân"
Tịch Dao thoăn thoắt chạy lại ôm chầm lấy hắn, hắn cũng thuận thể dang tay để nàng sà vào lòng.
Trước mặt hắn, nàng luôn bày ra bộ dạng mất trí nhớ, ngây thơ. Dù đã vơi dần cảnh giác, thiện cảm với hắn cũng tăng dần, nhưng vẫn có một điều gì đó thôi thúc nàng làm như vậy. Có thể là ước muốn rời khỏi đây, cũng có thể là sợ nếu hắn biết nàng không mất trí nhớ, cái cách yêu điên cuồng đó của hắn sẽ trở lại
"Hôm nay trẫm đưa nàng ra ngoài hoàng cung chơi, có thích không?"
Tịch Dao sững sờ một lúc, đôi mắt dụi gần lồng ngực hắn trở nên trầm tư. Nàng không ngờ có ngày hắn lại đề cập cho nàng ra bên ngoài hoàng cung chơi.
Nàng ngẩng mặt lên cười thật tươi, đầu nhỏ gật lia lịa.
Dù biết chỉ là đang giả vờ nhưng nàng thật sự cảm nhận được sự vui vẻ. Hắn đã thay đổi, nhưng dù có như vậy, Tịch Dao vẫn tự nhủ không được động lòng.
----
"Tiểu