Sáng hôm sau khi nàng thức dậy, cả người ê ẩm vô cùng, thuốc đã hết tác dụng, nhưng vẫn còn đâu đó dư tàn.
Trầm Nghị truyền thái y ngay sau khi nàng tỉnh, bắt mạch kiểm tra sức khỏe cho nàng.
Thái y bước vào trong, trên long sàng là Tịch Dao đang nằm mệt mỏi, chỉ để lộ cổ tay ra ngoài để thái y chẩn mạch.
Chẩn xong, vị thái y đó lui ra ngoài, cung kính bẩm báo.
"Bẩm bệ hạ, thân thể nương nương không đáng lo ngại, nhưng nếu cứ tiếp tục dùng xạ hương để tránh thai như vậy, e rằng sẽ tổn hại đến thân thể"
Hắn nghe thấy thì trợn to mắt, bàn tay nắm chặt
"Ngươi vừa nói gì?!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhận thấy sự tức giận của đế vương, tên thái y hốt hoảng quỳ xuống.
"Bệ hạ tha mạng, là thần lỡ lời!"
Hắn bỏ ngoài tai tên thái y, lập tức xông vào trong.
Tịch Dao đang rót trà thì bị hắn làm cho giật mình, nước trà lênh láng ra ngoài.
Trầm Nghị tiến tới cầm lấy hai vai nàng, tức giận tra khảo nàng.
"Có phải nàng đã lén lút ta tránh thai?"
Tịch Dao bị nói trúng tim đen, không nói gì chỉ ngoảnh mặt ra chỗ khác, đôi mắt vô hồn.
Sự tức giận lên đến đỉnh điểm, hắn trước đây chỉ nghĩ đơn giản, nếu nàng không có khả năng mang thai, thì điều đó sẽ chẳng là vấn đề gì cả, hắn có thể yêu nàng đến mức không cần luân thường đạo lý.
Không ngờ rằng nàng lại ghê tởm hắn đến nỗi lén lút dùng loại thuốc độc hại như vậy để không phải mang trong mình giọt máu của hắn.
"Bao nhiêu năm nay đều là ta tâm tâm niệm niệm một mình nàng, vậy mà nàng còn chẳng thể cho ta một cái nhìn tử tế sao?"
Tịch Dao đôi mắt đã thấm ướt, ngước lên nhìn hắn đầy căm phẫn.
"Ta không cần thứ tình yêu điên rồ đó của ngươi. Ngươi cưỡng bức ta, giam cầm ta, sao ta có thể yêu ngươi chứ?"
Trầm Nghị như tức điên lên, hắn vác nàng lên vai, hướng phía long sàng ném nàng xuống. Nàng gắng sức đấm vào lưng hắn la hét.
"Tên khốn nạn! Tên động dục!"
Đêm đó hắn làm nàng thừa sống thiếu chết, nàng không rõ hắn đã ở trên thân thể mình làm bao nhiêu lần. Vừa mới thoát khỏi cơn mệt mỏi