Dương Liễu ngồi trước màn hình, tay chống cằm, mắt hơi buồn ngủ, bên cạnh la liệt những cốc cafe, lác đác vài cốc mì. Nàng cũng là vì đam mê quá, ở đây với mấy cái lồng ấp này không màng việc ngủ, nhưng, giờ việc đã gần xong, cũng là nên lấy một chút nghỉ ngơi.
Dương Liễu chậm bước, định tiến về phòng ngủ, vô tình vướng phải dây điện, cả người ngã về phía trước.
“ Ngươi có sao không, sắc mặt kém lắm..”
Nàng được đỡ dậy, quay lên nhìn hắn, cười nhẹ mà nói:
“ Lưu Kim, tới đây không sợ bị vợ mắng à ?”
“ Ta tuân lệnh nàng đi đóng quảng cáo, giờ đang được tự do di chuyển.“ Lưu Kim gãi đầu chữa thẹn.
“ Đây, ta cũng rảnh, hôm trước ngươi đãi ta, hôm nay ta cũng sẽ nấu trả lại !” Lưu Kim tay còn lại giơ lên mấy cái hộp nguyên liệu, dìu nàng vào phòng ngồi.
Nàng ở ngoài này chờ hắn nấu, thực cũng rất phấn khích, hương thơm bay ra mới ngửi đã thấy là mĩ vị, âm thanh truyền lại cũng cho là công phu.
Lúc sau, Lưu Kim bưng ra một cái nồi, hắn đặt xuống rồi nói:
“ Vốn thấy ngươi hôm trước ta cũng đã đoán được sẽ thâu đêm làm việc, chuẩn bị sẵn một món chuyên để bồi bổ. “
“ Nó là món ta tự tạo, mang tên Hồng Vân Hoàng Thảo !!!”
Lưu Kim vừa nói, mặt lộ rõ vẻ tự hào, nhấc cái vung nghi ngút khói ra. Hắn hồi hộp chờ nàng nếm, cuối cùng thì cũng:
“ Ngươi cũng có tài đấy !”
….
“ Nào, chạy ra đây với mụ mụ nào !!!” Dương Liễu đứng trên bãi cỏ, ra hiệu cho 5 con Ô Xích Lang đang nô đùa kia. Bọn chúng được lập trình để tôn nàng làm nữ thần, sẽ tuân theo bất cứ mệnh lệnh nào.
“ Tính kỉ luật rất tốt. “ Một nam tử áo choàng đen nói.
“ Khả năng vượt địa hình, tốt.” Hắn tiếp lời khi thấy mấy đầu lang kia vượt núi.
“ Khả năng làm việc nhóm, tốt. “
“ Khả năng tiếp thu mệnh lệnh từ người, tốt. “
“ Khả năng giải quyết vấn đề rất tốt.”
“ Khả năng truy vết, cấp độ 8, cũng gần cao nhất rồi. “
“…”
Lưu Kim ngồi trên một tảng đá, theo dõi Dương Liễu ra lệnh cho mấy con lang kia nãy giờ, lớn miệng hỏi:
“ Nguyễn Nam, Ô Xích Lang này đạt chỉ tiêu chưa ?”
“ Hỏi hắn ý !” Nguyễn Nam chỉ vào áo choàng đen nam tử bên cạnh.
“ Nói chung rất tốt, vượt trội lang quân đội, chỉ còn mục tính trung thành là chưa được kiểm tra, phải tới trụ sở liên bang mới có thể.” Áo choàng đen vuốt vuốt cái máy tính bảng rồi nói.
Lưu Kim cười, hôm nay là ngày Ô Xích Lang của Dương Liễu đi thi, hắn tới dự để cổ vũ, xem ra rất ổn rồi.
Dương Liễu hỏi:
×— QUẢNG CÁO —
“ Thưa lang kiểm quan, lang của ta đã có thể sử dụng để thi hành nhiệm vụ chưa ?”
“ Tính trung thành là tối quan trọng, cần phải kiểm tra kĩ lưỡng, không thể thông qua ngay. “
“ Ta đã rõ.” Dương Liễu có chút trùng xuống, nàng rất nóng lòng đem mấy đầu lang này đi cướp lấy thuốc giải.
Hôm đó nhờ tên Lưu Kim này, phần lớn binh sĩ đã hồi phục, lập lại được phòng tuyến, ngăn chặn Noz Á Quốc tiến lên, giờ chỉ còn cướp nốt hai loại còn lại là toàn dân chung hỉ.
….
“ Liễu tỉ, giờ ta nhờ Hoàng Trung ca và Tiểu Bảo đánh lạc hướng ở ngoài, ngươi điều lang vào trong cướp lấy thuốc giải, ta cũng sẽ theo vào để tiếp ứng, ổn không ?”
“ Ô Xích Lang thính giác đỉnh cao, bọn chúng đứng xa hàng mấy dặm cũng có thể xác định rõ phòng thuốc giải ở đâu, ta nghĩ vậy là ổn. “
Cớ sao cần lang, bởi trại Noz Á Quốc lớn, chỉ cần bị kinh động chúng sẽ huỷ luôn thuốc giải, người đột nhập mất cả đống thời gian để tìm đến, lúc đó thuốc mất hết cả rồi.
Hai tên này về cứng đầu vô địch, bàn kế đi cướp thuốc, khỏi cần Nguyễn Nam cho phép.
“ Được, vậy mai xuất phát !!” Dương Liễu cân nhắc lại rồi nói.
Lưu Kim liên lạc với Đào Hải Bảo và Hoàng Trung, nhận được đồng thuận ngay, sẵn sàng đánh giết.
…
Lưu Kim cùng Dương Liễu đi trên đường, đều mặc quân phục sẫm màu, xa phía trước là Hoàng Trung cùng Tiểu Bảo đang ẩn núp sẵn. Bỗng, từ đâu xuất hiện một tên nào đó nhảy ra nói:
“ Các ngươi đi đâu vậy ??”
Người ra đường vào lúc này cực hiếm, tên trước mặt hẳn không phải là lai lịch thường, Lưu Kim đáp lời:
“ Ngươi không nhiễm bệnh sao ??”
“ Ta sống ở khu ổ chuột phía Nam, có vẻ như bệnh không lây tới tận