Khụ khụ, tác vốn viết không thông, tuy vậy vẫn tự hào mỗi ngày viết qua viết lại gần 2000 chữ, bây giờ sa vào văn học khảo hạch lại vùng vẫy khó qua, thật không hợp thường, muốn khóc…)
( Nghĩ lại thấy thật hổ thẹn, tác bằng hữu để tâm sự không có mấy, thi thoảng lại nhét vào mạch truyện mấy câu sầu đời, ta xin lỗi…)
Lê Tỉnh chung quy không kéo được Danh Tam Cương theo, hắn đành cứ như vậy mua vé, đặt cho ba người cùng tới Nhật Bản Cổ Quốc.
Nhờ vào nhân diện mới, hắn thoát ly tầm hạn chế của Nguyễn Nam hết sức dễ dàng.
Thật nói, thân phận Lê Tỉnh, đừng có nói là tự do, ngay cả tim của nhân viên trực ban sân bay đều có thể lấy.
“ Học nào học nào, cả hai ngươi !!” Nguyệt Vĩ Hồ nói.
Thức thứ nhất của Nguyệt Hồ Trọng Kiếm: Vịnh Băng Linh Cữu.
Đưa kiếm lên cao, cảm nhận gió đưa, dần dần cứng tay như núi đá, đem những ngoại lực tác động vào như hoá thành hư vô.
Kiếm và ngươi, trở thành một thể, như bất động linh cữu, sau đó mạnh mẽ đóng nắp, xuất kiếm vào đối thủ, đem hắn đè xuống !!!
Một kiếm xuất ra, dứt khoát mà mãnh liệt, đối phương như đối mặt với cái tuyệt diệt, ngay lập tức ngã xuống chống cự là vô ích!
“ Nè, ta thấy cực đoan quá thì phải…” Lê Tỉnh cười khổ, xốc lại ba lô trên vai nói.
Nguyệt Vĩ Hồ cứ mở miệng liền nói, nhà giả kim hay nhà lữ hành đều như nhau, xác ba lô lên mà đi, cuối cùng vẫn quy về cho hắn mang đồ.
“ Ta đáng nhẽ là sẽ nuôi trong mình nỗi căm phẫn với nhân loại, thù hận ngập lên, ấy mà chỉ nhẹ nhàng đặt tên chiêu thức như vậy cũng nói ta cực đoan ??” Nàng hỏi lại.
Thứ thứ nhất của Nguyệt Hồ Phi Kiếm: Cửu U Vũ.
Đem Hoàng Kim hoá thành 9 thanh kiếm, nhẹ uốn xung quanh, mềm mại như đuôi trắng.
Rồi, sau khi đắm mình trong cái thướt tha ấy, mạnh mẽ bộc phát, tám kiếm theo tám hướng lao đến, một kiếm từ thiên không giáng xuống !
Địch nhân đến chết vẫn còn chìm trong sắc đẹp, nở một nụ cười, vừa lãng mạn vừa quỷ dị a !
“ Nghe rợn quá…” Linh Linh rùng mình đáp.
“ Không muốn học, ta không dạy nữa !!” Nguyệt Vĩ Hồ doạ nạt.
Truyền cho Lê Tỉnh kiếm kĩ Trọng Kiếm, Linh Linh kiếm kĩ phi kiếm, mất công phải tội, bản hoàng khó chịu !
……
Từ lúc đặt chân xuống đại địa này, Lê Tỉnh và Linh Linh như được tắm trong chiến trận, trong kiếm kĩ, trong…mấy lời không nên nhắc tới của Nguyệt Vĩ Hồ.
Bọn hắn xuất hiện liền làm kinh động một vùng, đem tội phạm đẩy sạch một cách chăm chỉ.
Nhật Bản Cổ Quốc không quá yên lành, cũng bởi các công nghệ phát triển vượt bậc, người ta ngay cả ra đường cũng chẳng muốn, tội phạm loanh quanh khắp nẻo cũng không bị phát hiện.
Lê Tỉnh tới đâu, trước diệt tội phạm, sau đấu kiếm tông, tới giờ đều rất trơn tru.
×— QUẢNG CÁO —
Linh Linh có chút khác, nàng Phi Kiếm kiếm kĩ là không có đối thủ, chẳng ai tu được môn này.
Vậy đó, thời đại này chính là một kẻ cầm máy, toàn thế giới cùng nhìn, người người đều đón chờ một hắc y nhân cùng một bạch y nhân sát cánh…
“ B-Bộ trưởng, ngài xem cái này chưa, đang rất nổi đó !!” Một lính hô lên.
Nguyễn Nam mặt cười lớn, như một đồng chí thân thiết lao đến, chòng chọc nhìn màn hình.
Hắn buột miệng cảm thán:
“ Chậc chậc, kiếm kĩ của tên này, cao minh đến bất ngờ, còn tên áo trắng nữa, chiêu thức thật quá lạ !!”
“ Đúng đó bộ trưởng !!”
“ Gọi là Nam Lão Đại liền tốt, mà…hai kẻ này gọi thế nào, ta cần từ khoá để tìm về xem ??”
“ Nam Lão Đại, hai kẻ, một hắc y một bạch y, lại như sát thần giáng thế, người đời gọi là Hắc Bạch Vô Thường a !”
( Nếu muốn hiểu, một liền tự tra, hai liền nôm na Hắc Bạch Vô Thường là hai thần ở âm giới, khá là ghê đấy.)
….
Một cái nhà gỗ truyền thống Nhật, đâu đâu cũng toát lên vẻ cổ kính, tuy vậy vẫn có thể thấy lập loè khắp chốn những đo đỏ ánh sáng của camera. Bên trong, trên sàn gỗ, một vòng tròn người đang ngồi, mặt lạnh như tiền.
Bọn