“Tạm thời không bàn đến phụ mẫu Lưu Y Nhiên ta, kệ bọn hắn đi tuần trăng mật, ta tự đi chơi một mình !
Trách ta hay trách ai, haizz, không hiểu vì sao đồng học ta, kẻ nào kẻ nấy đều có đôi có cặp, riêng ta đơn côi, muốn cáu thật !
Có khi trong cái giải thiếu niên kia, Lưu Y Nhiên ta có chút quá…mãnh liệt, khiến cho lắm người mới trông đã sợ đến mất mật.
Mẹ Linh Linh nói, ta là cực cực lá ngọc cành vàng của bọn hắn, giờ mới có 14 tuổi, không cần thiết phải màng đến những chuyện như vậy…
Ta biết chứ, nhưng, hừ, khó nói quá, kiểu như…thiếu thiếu gì đó vậy.
Cha nói, với ngoại hình và phong thái, tính cách của ta, chỉ cần là kẻ có mắt đều phải rung động, nhưng ta nghi lắm, hắn có khả năng là nịnh suông…
Mẹ Liễu cũng bảo rằng, xét theo mấy cái xử sự của ta, ấy chính là có chút giống Luna, nhu cương tuỳ tình huống, không đến mức khiến người khác sợ, chỉ là chưa gặp được người thích hợp thôi…
Tiểu Bảo Thúc thúc có kể chuyện hắn gặp Lamina thế nào, cũng li kì đó, ta thấy thực sự là chưa gặp được ai thích hợp mà thôi !
Nhưng, nói vậy cũng là có chút tự an ủi, ta…rất thấy thiếu đó !
Ước gì, giờ từ đâu chui ra một kẻ như cha, không chỉ năng lực cường đại mà ngay cả thiên đạo, ý chí đều lớn !
Chắc kẻ đó mới có thể bầu bạn với ta !”
Lưu Y Nhiên, nàng giống Lưu Kim khi xưa vậy, ngày học, đêm bắt tội phạm, làm thêm mấy cái nhiệm vụ hộ tống hay tìm bảo vật, tài chính dư dả so với đồng lứa rất nhiều.
Linh Linh từng nói với nàng, trên tay là tiền của mình, mình mới an tâm, trên tay là tiền nợ tiền vay, mình cho dù tiêu cũng không thoải mái.
Cha nàng, đúng vậy, chính Lưu Kim, là cha của nàng, cho dù màu mắt nàng có khác hắn, màu tóc nàng có không giống, nàng cao nhất đặt lên vẫn là hắn, yêu thương nhất vẫn là hắn.
Lời hắn nói, nàng khắc cốt ghi tâm:
“ Thiên, Hạ, nói đi nói lại, vẫn là có chung một mong ước thái bình, chúng ta có được tiền thưởng, cũng chính là đang đùa cợt trên sự đau khổ của nhân dân…
Con hãy hứa với ta, có dịp, tiền của mình sẽ được đổ vào tiền từ thiện, cho nhân dân, vì nhân dân.”
Hôm nay nàng tạm nghỉ tay, đem tiền tới một ngôi trường, nơi Lưu Kim đã từng đưa nàng tới để cảm nhận.
~~~ Hồi tưởng ~~~
“ Nơi này là một trong những nơi đầu tiên cha đóng góp, từ khi sơn bám tường còn không đủ, đến nay, con hãy nhìn xem, đây đã là một nơi an toàn, ấm cúng cho trẻ nghèo và mồ côi vùng ngoại ô này.” Lưu Kim ngẩng đầu tận hưởng cái nắng chiếu vào mặt, khoan khoái nói.
“ Vâng, con cũng có thế nhận thấy…” Lưu Y Nhiên đáp lại.
“ Ồ, cậu lại tới hả, đã lâu rồi nhỉ ??” Hiệu trưởng bước ra chào đón Lưu Kim.
Ngôi trường này là của hiệu trưởng, ông từng là một chủ tịch lớn, sau này liền đem tiền xây trường, tuy vậy bị cướp mất gia tài, nếu không có Lưu Kim, ông cũng đã cùng những trẻ mồ côi nơi đây chắc không nổi một mùa đông…
“ Lão còn khoẻ chứ ??”
“ Ừm, ừm, khoẻ. Ngươi hẳn còn muốn tìm Tiểu Hàn Cơ chứ ??”
“ Ừm, tất nhiên, nàng…đối với ta có chút sâu sắc…” Lưu Kim cười đáp lại.
×— QUẢNG CÁO —
“ Cha, ngươi còn muốn cho ta thêm một cái mẫu thân hả ??” Lưu Y Nhiên phụng má nói.
“ Không, người này…có thể nói tương đương với tỉ tỉ của con…” Lưu Kim đáp lại.
“ Ta gặp Hàn Cơ, chính là vào năm 15 tuổi, khi đó nàng đang gặp phải nạn đói, bỏ quê hương mà chạy, ta đã đưa nàng vào đây để nhờ hiệu trưởng trông nom chăm sóc.
Thậm chí, Hàn Cơ còn đến với ta trước cả mẹ Linh Linh của con, khi đó ta làm ca ca, Hàn Cơ làm muội muội…
Nàng, là minh chứng cho sự thành công của ngôi trường này, nhiều hơn là cho ta thấy giá trị của nhân loại, từng con người đều đáng quý.” Lưu Kim tiếp lời.
Lưu Y Nhiên mắt long lanh, cha nàng rất trẻ, chỉ hơn nàng có 6 tuổi, nhiều hơn là giống ca ca, nhưng hắn coi nàng làm con, nàng coi hắn là cha, không sao cả.
Ai ngờ, còn một người như vậy, một nữ nhân đến với Lưu Kim bằng sự cưu mang giống như nàng.
“ Ca ca, ngươi tâng bốc ta vậy, ngại quá !!” Một nữ nhân âm thanh vọng tới.
Nàng có đôi mắt xanh như đại dương, thoáng một vài điểm sẫm màu, tựa như vài gian truân trắc trở vậy.
Hàn Cơ, lúc này đã là 14 tuổi, vừa học vừa làm trợ giảng, mang trong mình tố chất của một tiểu thiên tài.
“ Ca ca, lần trước ta có đi kiểm tra thiên phú, đạt được danh xưng thiên tài lĩnh vực địa chất, hiệu trưởng cứ bắt ta đi, muốn ta rời khỏi đây để đi học cao hơn, ngươi khuyên ổng đi !!”
“ Tiểu Hàn Cơ, trước hết đừng nói vội, để ta kể cho ngươi chuyện này…
Đã từng có một cậu nhóc, ngay khi