Lê Tỉnh chăm chú theo dõi một đoàn kiếm sĩ bước lên đài, hắn khẽ cảm thán:
“ Ánh mắt lăng lệ đầy sát khí, đáng sợ nhỉ ??”
“ Đánh đi, chiến thuật như trước…” Linh Linh đáp lại.
Qua lớp mặt nạ, Lê Tỉnh nhếch môi cười, hắn bước dài về phía trước, xiết mạnh tay phải, gọi dậy thanh Calibur.
Linh Linh phía sau bắt đầu kim khiển, bày binh bố trận, nàng trên phục các hoàng kim hoạ tiết đều biến mất, nhưng, lơ lửng giữa không trung đang là 12 đạo Ỷ Lan Trâm.
Ỷ Lan Trâm lúc nhỏ như kim khâu, số lượng đạt hàng trăm…
Ỷ Lan Trâm lúc diễm lệ kiếm hình như vậy, số lượng còn hơn chục thanh…
Ỷ Lan Trâm theo hiệu lệnh của Linh Linh, 6 thanh theo sáu góc đấu trường bay tới, bên nàng chỉ lưu lại 3 thanh, hộ vệ cận Lê Tỉnh có 3 thanh.
“ Ya !!!!” Một kiếm sĩ Nhật Bản hét lên.
-Rầm !! Rầm !!! Rầm !!! Rầm !!-
Đều như hành quân, dứt khoát như sét giáng, Nhật Bản kiếm sĩ dàn thành hình bát giác, riêng độc một tên lao đến phía trước tiếp chiến Lê Tỉnh.
Linh Linh nhanh chóng điều khiển 3 thanh Ỷ Lan Trâm bám theo trợ giúp Lê Tỉnh, liền thoáng một hai tiếng choang choang, vị kia khai màn kiếm sĩ đã gục.
“ Ta khuyên thật, tới liên thủ, cơ may thắng của các ngươi mới có !!” Lê Tỉnh trào phúng.
Mấy cái kia kiếm sĩ Nhật Bản cũng chẳng suy nghĩ nhiều, cứ như vậy đồng loạt lao tới, hùng hùng hổ hổ hết sức doạ người.
“ Lê Tỉnh, theo chiến thuật Nhất Đạo Mẫn !!” Linh Linh phán đoán tình hình liền đưa ra.
“ Đã rõ !!” Lê Tỉnh đáp lại.
Toàn bộ 12 thanh Ỷ Lan Trâm đều nhanh chóng được điều đến phụ cận Lê Tỉnh, chúng lao lên trước, cầm chân lại mấy vị kiếm sĩ, riêng chỉ để lọt hai kẻ tới giao chiến cùng Lê Tỉnh.
“ Nguyệt Hồ Trọng Kiếm – Thức thứ hai – Sát Quyển !!!”
Calibur Trọng Kiếm to ngang, trông qua có một chút khá nặng nề chậm chạp, tuy vậy, Lê Tỉnh liền vung hết sức dễ dàng.
Sát Quyển, một đòn chém ngang bụng, tuỳ ý để cho đối phương đỡ lấy, tránh đi, tâm mình chỉ đặt vào lưỡi kiếm, nương theo sức nặng Trọng Kiếm mà bộc phát.
Đối phương đỡ ư, xấu nhất thì gãy kiếm, đỡ hơn liền dứt lìa tay…
Đối phương né ư, kiếm khí cắt tới, rung lên phần phật áo quần, văng ra xa, trong thời gian ngắn khó mà định thần trở lại.
Đó chính là Sát Quyển, cứ trong tầm hắn nhắm, không nhiều thì ít, đều nhận sát thương !
Một tên kiếm sĩ giơ kiếm lên đỡ, quả là hảo kiếm, không gãy nứt ra, tuy vậy như lò xo mà bật, đẩy cả người bắn ra, bị loại !
Kiếm sĩ còn lại nhanh hơn, hắn cúi người, lướt dưới lưỡi kiếm, đưa kiếm bản thân lên làm điểm tựa, nhanh như cắt áp sát Lê Tỉnh. Hắn vận chiêu, đòn đánh chưa tung ra nhưng đâu đâu cũng toát ra mãnh liệt.
-Keng !!!-
×— QUẢNG CÁO —
Kiếm sĩ ngẩn người, hắn đòn đó, tưởng như có thể đem Lê Tỉnh đánh bay, ai ngờ lại có một thanh nho nhỏ mảnh mai kiếm chặn lại.
Linh Linh trận Nhất Đạo Mẫn này lấy Lê Tỉnh làm trung tâm, nhất nhất quy về hắn, tấn công dựa vào hắn, bảo vệ và che chắn nàng cũng là hắn, đòn vừa rồi, chính là nhanh vô cùng nhanh kiếm hộ thể Linh Linh phóng ra đỡ.
Lê Tỉnh nhìn kiếm sĩ ấy, bất giác buông Calibur, quay sang tạ lễ:
“ Các hạ quả thực rất tuyệt, ta không muốn đánh ngã ngươi, ngươi có hay không tự xuống đài ??”
“ Đa tạ nương tay !!” Vị kia kiếm sĩ đáp lại.
Linh Linh hừ một tiếng nhắc hắn, nói:
“ Yên tâm tấn công, ta lo ngươi chu toàn !”
“ Tuân lệnh !!” Hắn đáp.
Kì thực Ỷ Lan Trâm của Linh Linh bộc phá lực rất yếu, phải nói một số cái cứng rắn cơ bắp cũng không xuyên qua được, vậy nên, chúng chỉ như hoả mù câu giờ, bào mòn thể lực đối phương.
Linh Linh tiếp tục mở vòng vây, để lọt ba kiếm sĩ vào, Lê Tỉnh lao đến tiếp đón.
“ Tam Kiếm, Chính Hữu !!!”
Ba kiếm sĩ kia hét xong,