Đế Vương Vạn Giới

Sự thật của thế giới


trước sau

Ngay sau đó, ba người tiếp tục lượn lờ xung quanh Nguyệt Nha, điều khiến ba người khó hiểu là Thiên Binh của bọn họ liên tục kêu réo, nhưng lại không thể chỉ dẫn con đường chính xác đến nơi chứa một kiện Thiên Binh đang ẩn giấu trong này.

- Chia ra đi, có lẽ sẽ dễ tìm hơn.

Phiên Hồng lập tức đưa ra đề nghị, thế là ba người phân thành hai hướng mà đi. Hắn ẩn ẩn cảm giác được rằng cái linh cảnh này có gì đó kì lạ, nhưng chẳng biết diễn tả làm sao.

- Ồ, có cái hố đi xuống lòng đất?

Tò mò nhìn xuống cái hố đen sâu không thấy đáy này, hắn chỉ cảm giác được một cỗ hơi thở nóng lạnh giao thoa xen lẫn vào, cái cảm giác này khiến hắn không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh.

Vận dụng hỏa hệ chân khí tạo thành một lớp màng mỏng xung quanh thân thể, Phiên Hồng từ từ hạ xuống. Nhưng càng đi xuống, tầm mắt hắn càng ngày càng tối đen, giơ cái tay cũng không thấy được năm ngón.

Nhưng cái nhiệt độ nóng đến kinh người làm áo hắn ướt đẫm vì mồ hôi. Mặc dù có hỏa hệ chân khí giúp hắn có thể kháng hỏa ở một mức độ nhất định, nhưng cảm giác nóng vẫn không thể không xuất hiện.

- Phù…nơi này nóng quá…

Lại đi xuống thêm một lúc, một cỗ khí lạnh như vũ bão ập đến, thân thể vốn đang đỏ hồng vì nắng lập tức xám ngắt vì lạnh giá.

- Lạnh quá a, sao đột nhiên trở chứng thế này?

Thân thể của hắn đang không ngừng run rẩy vì rét lạnh, hỏa hệ chân khí trong đan điền phun ra như nước lũ vỡ đê, nhưng khổ nỗi là vừa sáng đỏ đã lập tức bị băng phong thành tuyết trắng. Cũng may mắn là lượng chân khí khi ở trên vùng nóng hắn đã hấp thu một ít, chứ không thì bị đông thành tượng băng rồi.

Cảm giác được phía dưới càng sâu thì càng lạnh, khuôn mặt của Phiên Hồng lập tức nhăn lại, hai bàn tay không ngừng kết thủ ấn phức tạp.

- Hỏa Long Phong Bạo!

Vừa dứt lời, từ lòng bàn tay trắng tinh của Phiên Hồng lập tức phun ra ngọn lửa màu đỏ tươi, chỉ trong phút chốc đã trở thành một cái lốc xoáy lửa to lớn, mặt đất đá xung quanh lập tức hóa thành dung nham đỏ rực.

Nhưng chỉ một giây sau, dung nham lập tức bị bao phủ bởi tuyết dày, nhưng chỉ một giây ấy đã đủ để hắn đuổi theo lốc xoáy lửa đã phóng ra.

Cốp!

Phiên Hồng xoa đầu đã sưng thành một cục, than thở:

- Ai cha cha…

Rồi ánh mắt hắn liền chú ý đến xung quanh. Cũng may là động phủ hắn vừa rơi xuống không tối tăm như ở trên nên Phiên Hồng có thể thấy những gì ở trong này.

Đó là một viên tinh thể màu đỏ xen lẫn với màu xanh lam, từ viên tinh thể này hắn có thể cảm nhận được nhiệt lượng kinh người cùng với khí lạnh thấu xương.

- Đây là…hỏa chủng?

- Đúng vậy, đây chính là Cực Hàn Chi Hỏa Tinh, là ngọn lửa, nhưng lại vô cùng lạnh giá. Tuy nhiên, người sở hữu hoả chủng này không thể luyện đan, tuy nhiên sức chiến đấu cực mạnh.

Âm thanh già nua quen thuộc lại vang lên trong thức hải, nhuưng hồn thể của hắn tiến vào thì lại không có ai. Khi hắn đang cực độ tò mò, thanh âm của Bạch Vô Phong vang lên:

- Không cần tìm ta, đây chỉ là tia linh thức ta để lại để truyền âm với ngươi thôi, hồn thể của ta lúc nay đang ở tông môn.

- Ta quên nói cho ngươi, Ngân Nguyệt Linh Cảnh có một truyền tống cảnh tới Ngân Nguyệt Tinh Vực. Nơi đó cực kì thích hợp để tu luyện thủy hệ công pháp. Ta truyền cho ngươi một bộ khẩu quyết, còn sau này như thế nào tùy cơ duyên rồi.

Bạch lão vừa dứt lời thì một luồng thồn tin khổng lồ lập tức tràn vào đại não của hắn. Và sau vài phút suy ngẫm, lúc hắn muốn hỏi lại thì không nghe được âm thanh của lão nữa.

- Trời ạ, còn không nói cho ta cách dùng hỏa chủng a…

Phiên Hồng đỡ trán, bất đắc dĩ mà ném viên tinh thể vào trữ vật giới chỉ. Đảo mắt nhìn xung quanh, nơi đây là một cái động phủ với ánh sáng nhu hòa, trông chẳng có gì
đặc biệt.

- Chà, không ngờ hai người này lại nhanh thế a.

Phiên Hồng cảm thán nhìn đôi nam nữ đang cầm trong tay một cây cung bạc đang tản mát linh khí nhu hòa.

- Thiên Binh Khỏi Nguyên Sơ Cấp- Nguyệt Nha Cung?

Linh tính của cây quạt kinh hãi kêu lên, Phiên Hồng cũng thầm ngạc nhiên không thôi. Mà hắn nghĩ cũng thấy lạ, từ khi tu luyện đến giờ, hắn đã gặp không dưới năm kiện, mà mỗi kiện lại càng có cấp bậc cao a.

- Hừ, từ giờ tên nào dám nói Thiên Binh hiếm có khó tìm a, ta cắt lưỡi tên đó.

Trong lòng đang nghĩ thầm, ánh mắt hắn tiếp tục đảo qua Phong Ngạo và Tô Uyên. Nhìn cô nàng thuần thục nhận chủ, Phiên Hồng cũng được phen há hốc mồm.

- Phong Ngạo, nghe nói nơi này có truyền tống cảnh đi đến Tinh Vực, ngươi có đi với chúng ta không?

Nghe được lời mời của Phiên Hồng, đáy mắt của Phong Ngạo lướt qua một tia ngạc nhiên, rồi cười gật đầu:

- Được thôi, không có vấn đề. Dù sao ta cũng chẳng biết đi đâu.

Thế là ba người lại đi vòng quanh, nhưng truyền tống cảnh ở đâu thì đúng thật là không thấy. Phiên Hồng lúc này ước gì Bạch Vô Phong vẫn còn ở đây, thế thì chuyện này cũng chẳng khó khăn gì.

- Được rồi, dừng ở đây.

Phong Ngạo đi đến một cái hố tròn, xung quanh là đá nhọn sắc bén. Ngồi nghỉ ngơi một lúc, Tô Uyên thì chơi đùa với tiểu Thiên, còn hai nam nhân cứ tiếp tục chuyện trò.

- Phiên Hồng, ngươi nghĩ…trên đời này có luân hồi chuyển kiếp không?

Nghe được câu hỏi nhất thời của Phong Ngạo, Phiên Hồng không biết phải trả lời làm sao. Hắn chỉ thuận theo bản năng gật đầu. Phong Ngạo im hơi lặng tiếng một lúc, lại tiếp tục:

- Ta lại nghĩ…là không. Mà lâu nay ngươi vẫn nghĩ hai người chúng ta kì lạ lắm chứ?

Hắn vẫn tiếp tục gật đầu, bởi vì sự thực đúng là vậy. Phong Ngạo lại tiếp tục im lặng, và câu nói tiếp theo khiến hắn giật mình đến nhảy dựng lên:

- Thực chất, ta và Uyên nhi là bị triệu hồi đến thế giới này…

- Cái gì?

Phiên Hồng đứng thẳng tắp dậy, ánh mắt không thể tin nhìn chằm chằm vào Phong Ngạo. Hắn ta vẫn cứ cúi đầu, rồi nói:

- Có lẽ ngươi sẽ không tin, trong vô số thế giới, vô số tiểu Tinh Vực, Tinh Vực, Tinh Không và Ngân Hà lại chỉ là đồ chơi dưới tay của một cường giả.

- Và ta chính là người mà cường giả đó triệu đến, mang trọng trách nối nghiệp lão kia…

Hắn vẫn cứ không tin được mà nhìn chằm chằm, nhưng nghĩ đến vô số thế giới, vô số sinh mệnh lại nằm dưới tay một cường giả thì lập tức cảm thấy có gì đó kì quái.

Sự thực là mỗi khi đột phá tiểu cấp hay đại cấp, Phiên Hồng có thể cảm nhận được ánh mắt ai đó đang nhìn mình, nhưng lại không thể xác định được.

Bỏ qua mấy cái suy nghĩ này, Phiên Hồng mới từ từ tiêu hóa, chậm rãi ngồi xuống rồi hỏi:

- Tại sao…với một người mà ngươi chỉ mới gặp có vài lần mà ngươi lại có thể nói thẳng ra như thế?

Phong Ngạo cười khổ nhìn hắn, nói:

- Tại vì…ta ở đây với tư cách là Tân Vương Vạn Giới, còn ngươi…ta chỉ có thể nói ngươi là Chân Mệnh Thiên Tử, cùng ta gánh vác sứ mạng này a.

- Khoan, khoan, ta rối rắm, ta rối rắm a…từ từ…để ta suy nghĩ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện