Phiên Hồng mặc một bộ đồ màu đen, chiếc quần dài màu đen loe ra ở ống chân, cái áo trên người cũng một màu đen, sau lưng áo là hình đầu lâu màu trắng trông vô cùng dữ tợn, còn phần trước ngực thì để lộ ra thân thể kiện tráng của hắn.
- Tóc của tên này…được cắt từ khi nào thế?
Phong Ngạo ngơ ngác mà nhìn tóc của Phiên Hồng lúc này. Chỉ thấy cái đầu của hắn không phải là mái tóc dài đến tận giữa lưng như thường ngày, mà là mái tóc ngắn đã được vuốt bồng lên, nhìn từ mặt nào cũng thấy hắn vô cùng suất khí, kết hợp với cái mặt tuấn tú là đã đủ lấy tim của bao nhiêu cô gái rồi.
- Tránh ra.
Phiên Hồng lạnh lùng nói, một luồng năng lượng chấn lùi những nữ tử xinh đẹp này vài bước nhẹ. Nếu hắn mà bộc phát toàn lực, sợ là những nữ tử lả lơi ong bướm này sẽ bị chấn thành thịt vụn ngay tại chỗ. Suy cho cùng mấy người này cũng giống như kỹ nữ ở thanh lâu mà thôi, suốt ngày chỉ lo phục vụ nam nhân, không chuyên tâm tu luyện nên chỉ có tu vi xấp xỉ Thủy tu nhất nhị cấp.
Vốn dĩ mấy nữ nhân này còn muốn tiếp cận hắn thêm một chút, thế nhưng thấy ánh mắt của hắn đã tản mát ra sát khí nhàn nhạt thì thức thời mà mò mặt đi nơi khác, đầu cũng chẳng dám ngoảnh lại.
- Chờ ta chút, để ta lấy phương tiện di chuyển.
Phong Ngạo nói, rồi trước mắt cả ba người xuất hiện một thứ kì quái hình chữ nhật, nhìn giống xe ngựa nhưng lại đẹp hơn và thấp hơn.
- Đừng đứng như trời trồng nữa, đây là “ô tô”, pháp bảo đặc biệt của ta.
Phong Ngạo tự mãn nói, cái mũi của hắn lúc này dường như có thể chọc trời rồi. Quả thực a, tên này so với hắn tốc độ tăng tiến nhanh chẳng khác gì nhau, nhưng được cái so hiểu biết thì quả thực Phiên Hồng có thúc ngựa cũng không kịp Phong Ngạo. Nhưng nói thế không có ý nghĩa là Phiên Hồng kém thông minh, chỉ là một người vốn chỉ chú tâm tu luyện so với một người dùng hơn 20 năm trải qua cuộc sống xem như là tạm ổn thì đúng thật hiểu biết khác xa.
Đứng nhìn hai người thành thục mở cửa lên ghế ngồi, Phiên Hồng vẫn chẳng biết làm sao mà đứng đó, sau khi Phong Ngạo giục mới từ từ bước lên. Trên đường đi, hắn không nhịn được tò mò hỏi:
- Hai người từng sống ở đây hay sao mà thành thạo hiểu biết thế?
Phong Ngạo thì vẫn chăm chú điều khiển xe đi về phía trước, còn Tô Uyên từ từ giải thích những thứ ở thế giới cũ của hai người họ. Càng nghe, ánh mắt của hắn càng sáng lấp lánh, và hai canh giờ nói chuyện đã làm Tô Uyên rát hơi bỏng cổ mà ngồi thở hồng hộc.
- Thì ra là thế…thảo nào hai người lại nhìn dày dạn như thế.
Phiên Hồng lắc đầu cười khổ, trong đầu không ngừng suy nghĩ về lời khuyên của Tô Uyên trong cách hành xử ở đây. Về cơ bản thì đừng bày ra bản mặt như từ trên trời rơi xuống là được, còn xưng hô thì cứ bình thường thôi.
- Còn nữa, ở đây cấm đánh người vô cớ, nhưng cũng nhắc luôn là tránh ngay mấy cái tên mặc đồ lòe loẹt nhé, không ai là tốt lành gì đâu.
Phong Ngạo lãnh đạm nhắc nhở một câu, rồi dừng lại trước cửa một tòa nhà lớn. Giao xe cho người đứng canh cổng, ba người bước chân nhẹ nhàng đi vào. Cũng may mắn là Phiên Hồng đã thay lại bộ đồ khác, nếu không người ở trong này sẽ được một phen kinh hãi.
- Phong Ngạo, ngươi không sợ người đó cuỗm mất xe hay sao?
Đôi nam nữ đi trước suýt tí nữa trượt chân mà ngã, cũng may là tên này dùng truyền âm, chứ không hai người họ có mà ngại chết. Tô Uyên trừng mắt nhìn Phiên Hồng, nói:
- Bậy! Ở đây văn minh lịch sự, chứ đâu có phải như nơi đó dối lừa muôn nơi? Không bao giờ có chuyện cướp xe xảy ra…
-
Ơ, nó phóng đi rồi kìa?
Phiên Hồng nghe được tiếng xe nhỏ nhẹ, ngoảnh đầu chỉ vào chiếc xe màu trắng bọn họ vừa đi. Phong Ngạo và Tô Uyên còn muốn nói gì đó thì tức khắc ngậm miệng lại, câm nín.
Trước khi đi, cái người trộm xe còn nở nụ cười trêu tức. Phiên Hồng muốn đuổi theo, nhưng chiếc xe dần trở thành một đốm đen nhỏ rồi biến mất, có đuổi cũng đuổi không kịp.
- Ai, lại thêm nạn nhân bị vẻ hào hoa của nơi này đánh lừa…
Một ông già đi ngang qua, dùng ánh mắt than thở, đồng tình nhìn ba người, rồi lại đi tiếp. Chân chính xót xa mới là Phong Ngạo a, hắn phải tốn công miệng lưỡi với cái hệ thống trong đầu hắn mãi mới mua được chiếc xe với giá rẻ, mà ai ngờ xe chưa chạy được bao lâu đã bị trộm mất, thật đúng là không còn lời gì để nói.
- Ta…ta muốn giết người….
Phong Ngạo nghiến răng, sau lưng liền mọc một đôi cánh màu trắng, bay đi như một tia chớp đuổi theo chiếc xe hào nhoáng kia. Một lúc sau, trước mắt Phong Ngạo là chiếc xe trắng tinh quen thuộc mà hắn đã phải khóc ra máu mới mua được.
- Hừ, xem ta cho ngươi ăn nỏ!
Hắn thì thầm oán hận, trong nhẫn trữ vật liền bay ra một cây nỏ màu rắn ri. Nghiêng đầu nhìn vào cái ống ngắm, thân ảnh của tên lái xe hiện rõ mồn một từ chân đến đầu. Nhưng tụ một đạo lôi điện chân khí màu đen tím thành mũi tên, hắn kéo mạnh rồi thả dây nỏ ra.
Vụt xẹt xẹt!
Một tia sáng đen lóe lên, nhanh như thiểm điện mà đục một lỗ máu trên đầu tên cướp. Nhưng xe không có người lái chắc chắn sẽ loạn như xe ngựa không người điều khiển, chỉ thấy nó lại càng vọt nhanh hơn, không ngừng bẻ lái qua lại khiến người xung quanh chửi ầm lên.
- Lái xe đẹp thế này mà còn ngủ gật? Á, chân ta…
Bíp bíp…
Bỗng chiếc xe màu trắng vọt lên nhanh hơn nữa, như một vệt sáng mà lao đến một chiếc xe đang chạy khác. Và…
Bùm!
Tiếng nổ ầm vang lan xa trăm dặm, Phiên Hồng và Tô Uyên đứng cách xa mà còn cảm thấy mặt đất run lẩy bẩy. Trong đầu Phiên Hồng lúc này xuất hiện thanh âm:
- Đồ cả cái nhà kia cho ta, yên tâm, cảnh sát sẽ không tới bắt đâu.
Ngữ khí của Phong Ngạo chứa đầy sự oán hận, mà cũng phải thôi. Kịch liệt đấu võ mồm với cái hệ thống, vui còn chưa thỏa mà họa đã ập vào thân, thực còn gì khổ hơn cái này đây?
- Chắc chứ?
- Chắc.
Sau khi chắc chắn, Phiên Hồng nhìn Tô Uyên, nhàn nhạt nói:
- Nha đầu, Phong Ngạo kêu ngươi đánh sập tòa nhà này a.
Nha đầu? Tô Uyên hung hăng nắm tóc của Phiên Hồng mà giật giật, hung ác nói:
- Cẩn thận miệng lưỡi, không là thân vong theo nhà đó biết chưa?
- Vâng, thưa đại tỷ…
Phiên Hồng cười cợt mà dùng Phong Ảnh Bộ chạy ra ngoài. Lâu nay hắn đã tập bộ pháp này đến đỉnh phong, tốc độ có thể nói là bằng một phần ba tiểu Thiên hiện tại rồi.
Nhưng chớ xem thường một phần ba này, nó đủ sức để chạy thoát cường giả dưới Tôn cấp cường giả hoặc Phong tu lục cấp đấy.