Tô Uyên đứng trong đại sảnh hừ lạnh một tiếng, toàn thân bốc lên sát khí ngùn ngụt, Nguyệt Nha Cung lấp lóe ánh sáng nhàn nhạt bốc lên hàn khí đậm đặc.
- Vạn Ảnh Chi Tiễn!
Từ một mũi tên băng bắn ra, lập tức nhân hai, rồi lại nhân hai, cuối cùng đạt tới số lượng khủng bố mà tấn công tầng một của tòa nhà này, tiếng nổ ầm ầm và khói bụi che cả tầm mắt.
- Nhà sắp sập, còn chưa đi ra?
Phiên Hồng đứng trên mái nhà của ngôi nhà gần đó, vui vẻ mà kêu oa oa. Tô Uyên ngoảnh mặt trừng mắt một cái rồi như tia chớp đi ra ngoài. Cả tòa nhà cao chọc trời cứ thế bị một chiêu của Tô Uyên bắn sập, trở thành đống gạch đá lởm chởm.
- Chà chà, nam nhân cao to thế này đi đánh lén nữ nhân đẹp như thế một cách tàn nhẫn, ngươi đúng là…chậc chậc..
Trong chớp mắt, Phiên Hồng đã dùng tốc độ đỉnh phong đứng chắn sau lưng Tô Uyên, cây quạt trong tay vừa kịp chắn mũi dao nhọn đang hướng về trái tim của Tô Uyên. Cô nàng cũng kịp phản ứng, một mũi tên băng nhanh như chớp mà đục một lỗ to trên trán người đàn ông cao to mặc đồ đen vừa đánh lén thất bại kia.
- Tiểu tử kia thật là…để lại cho chúng ta phiền phức không nhỏ nha.
Thần thức cảm ứng xung quanh trong phạm vi trăm dặm, nơi đây đã được bao phủ bơi hơn hai ngàn Thủy tu nhị cấp, một ngàn Thủy tu tam cấp, một trăm tứ cấp và một ngũ cấp. Phiên Hồng thở dài một hơi, trong mắt lập lòe hưng phấn.
- Lập cho ta cái kết giới, không được cho ai ở ngoài nhìn thấy!
Tô Uyên chẳng biết tên này định làm gì, thế nhưng cũng nghe lời mà ném một quả cầu kim loại lên trời cao, sau đó ném thêm hơn trăm của bom khói xuống đất, lập tức màn sương trắng bao phủ, cho dù dùng thần thức cũng chẳng cảm nhận được nhanh nhạy như trước.
- Tốt lắm…
Phiên Hồng cười lạnh, cây quạt xếp gấp lại. Hắn chạy xung quanh đám người, không ngừng dùng gáy quạt mà đập loạn vào đầu những người vây công, từng người từng người ngã xuống. Đến khi khói trắng tan đi, một dàn người đã nằm thành một vừng, hơn nữa đã trở thành xác khô.
Còn tên đầu sỏ thì đang khoanh chân tu luyện, mây đen lại một lần nữa kéo đến. Thiên kiếp cũng đủ buồn bực a, mới có mấy ngày, sức lực nó còn chưa khôi phục mà cái tên gây họa cho nó lại độ thêm lần nữa? Mẹ nó chứ, quá yêu nghiệt à.
Chỉ thấy lôi kiếp đánh xuống, nhưng tia chớp màu tím chỉ nhỏ như que củi, còn chưa rơi trúng đầu của Phiên Hồng thì lập tức tán đi mất.
Tô Uyên ngốc tại chỗ, đương trường người xem há miệng thành chữ O, Phong Ngạo vừa đằng đằng sát khí chạy về thấy cảnh này suýt tí nữa thì ngã ngửa. Còn nhân vật chính trong lôi kiếp thì vỗ trán chẳng biết nói gì.
Lôi kiếp a, lão thiên a….nói không điêu chứ quá yếu à nha. Thảo nào bị tiểu Thiên mắng cho một trận, đúng là chẳng oan uổng tí nào.
Buồn bực đứng lên, hắn chán nản phất tay, uy áp của cường giả cấp năm sơ kì đủ để người thường sợ mất mật, thế là ai nấy đều chạy hết không còn bóng dáng.
- Trời ơi là trời, ta chẳng còn lời gì mà nói nữa.
Phong Ngạo bất đắc dĩ lắc đầu. Lúc này hắn cũng có phần nể phục Phiên Hồng a. Người ta sợ thiên kiếp đến nỗi có thể tán gia bại sản để chống một cái tiểu kiếp, còn tên này tay không chống thiên đạo mà thiên đạo cũng phải sợ…ngược đời, nghịch thiên chưa đủ để nói đến tên quái thai này.
- Xe đâu?
Phiên Hồng hỏi một câu, nhưng nhìn mặt chủ xe méo mó như ăn phải mướp đắng thế kia thì hắn đã biết có chuyện gì. Vỗ vỗ vai Phong Ngạo, Phiên Hồng rời đi có chút tiếc nuối. Hắn vẫn thích cái cảm giác đi đường nhiều người ngắm nhìn như vậy a, cảm giác thích thú vô cùng.
Bí bò bí bò…
- Chết mẹ…ong vàng cóc xanh đến nơi, chạy mau!
Phong Ngạo nói, rồi ngưng tụ một đôi cánh trắng sau lưng, ôm Tô Uyên mà chạy trối chết. Ong vàng cóc xanh? Phiên Hồng chẳng hiểu là cái gì nhưng vẫn triệu hồi tiểu Nhị ra mà bay đi mất.
Ngay sau khi bọn họ vừa đi, khoảng mười chiếc xe màu đen trắng đi đến hiện trường gây án. Một trung niên ánh mắt chứa đầy thâm ý nhìn lên trời cao, hướng mà ba người họ vừa chạy thoát.
- Đưa ta khẩu súng tỉa.
Nhìn một người mặc quân phục màu xanh đang điều tra, trung niên kia chỉ chỉ cây súng
sau lưng. Người kia liền cung kính đưa khẩu súng dài cho trung niên kia.
Đoàng!
Chỉ thấy ông ta hời hợt chỉ súng lên trời, một viên đạn có chứa chân khí lạnh lẽo của ông ta bắn tới. Còn Phiên Hồng và Phong Ngạo ở xa đã cảm giác được nguy hiểm, ánh mắt không khỏi ngưng trọng.
Thủy tu thất cấp! Lại còn là biến dị Băng hệ!
- Thu nhỏ!
Phiên Hồng ra lệnh, tức khắc tiểu Nhị khổng lồ lập tức nhỏ lại mà đậu trên vai hắn, rơi tự do. Vừa lúc đó, viên đạn như một tia sáng màu xanh cứa vào má phải của Phiên Hồng, máu vừa chảy ra đã bị đông cứng lại.
Vụt!
Vừa đặt chân xuống đất, hắn lại bật người chạy tiếp. Cũng may mắn là Thủy hệ không có nhiều công pháp như Thủy Độn hoặc là thân pháp tốc độ khác, chứ không với thực lực Thủy tu thất cấp kia là đủ để vờn ba người họ tới chết.
- Chà chà, trượt rồi sao?
Ở hiện trường vụ án, trung niên kia tiếc nuối thở dài, nhìn hai điểm đen ngoài tầm với, ánh mắt lóe lên ánh sáng kì lạ.
- Phù, thoát chết…
Chạy ra ngoại vi thành phố, ba người thở nhẹ một hơi. Lê lết từng bước đến một cái nhà nghỉ, Phiên Hồng lại chợt nhớ đến kế hoạch đã mất thời gian suy nghĩ, trong lòng thầm nở nụ cười gian ác.
Nhìn thời gian cũng mới buổi trưa, ba người đi tìm nơi nào đó ăn nhẹ một bữa, sau đó đi về làm một giấc cho tới tận tối. Hôm nay quả thực là mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần mà.
- Tiểu Tô, vào đây anh hỏi chút.
Phong Ngạo đứng ở cửa phòng vẫy vẫy tay với Tô Uyên đang ung dung ngắm trăng. Phiên Hồng đang ngồi trên mái nhà thầm nở nụ cười giảo hoạt.
- Khà khà, cái gì nên đến sẽ đến…đêm nay ta bao cả cái nhà nghỉ này…
Chờ khi Tô Uyên bước vào phòng của Phong Ngạo, Phiên Hồng lấy ra từ trong nhẫn vô số vàng bạc châu báu, bởi vì hắn không thấy có ai ở đây dùng linh thạch để giao dịch cả, có lẽ những thứ hàm chứa nguyên tố chi lực đều nằm trong ngân khố của quân đội để phục vụ tu luyện rồi.
Ném một cái nhẫn chứa đầy vàng bạc châu báu cho chủ nhà nghỉ, Phiên Hồng hiên ngang nói:
- Lão bản, cho ta mượn nơi này một đêm, sáng ngày mai sẽ trả lại.
Vị chủ nhà nghỉ kia chẳng biết Phiên Hồng có ý gì, nhưng khi thấy vàng bạc châu báu chát đầy nhẫn thì cười tít mắt, vội vàng xua đuổi khách khứa xung quanh, trừ phòng của Phong Ngạo ra. Và mỗi khi đuổi đi đều đem cho khách không ít châu báu, vì thế cũng không có tiếng ồn kinh động đôi nam nữ kia.
- Cả ông nữa, đi mau lên.
Phiên Hồng phất tay, vị lão bản kia vâng vâng dạ dạ mà chạy đi mất, vừa chạy vừa nhảy chân sáo, bộ dáng đắc ý vô cùng. Còn hắn thì nhảy lên nóc nhà, tìm một cái lỗ nhỏ sau đó dùng thần thức điều khiển Vu Sơn Tán vào trong phòng của Phong Ngạo. Do bột này vô sắc vô vị nên Phong Ngạo chẳng biết hắn vừa bị Phiên Hồng chơi một vố.
Làm xong việc, Phiên Hồng lấy thứ mà Phong Ngạo gọi là “điện thoại” kia đặt ở một góc kín, khuôn mặt tuấn tú giờ đây là vẻ giảo hoạt không thôi.
- Đêm nay…sẽ là một đêm thú vị…
Phiên Hồng tưởng tượng đến viễn cảnh sau này dùng “nó” để hăm dọa đôi nam nữ kia thì suýt bật cười ha hả, nhưng hắn vẫn cố nín mà rón rén chạy đi.
Đáng thương cho cặp nam nữ, từ ngày mai thôi, bọn họ sẽ bị Phiên Hồng bóc lột quanh năm suốt tháng mà không hề hay biết tương lai mù mịt…