Có lẽ buổi tối hôm đó đã làm dịu quan hệ giữa họ, hai tuần sau khai giảng, Tưởng Nghiêu không còn xảy ra xung đột trực diện với bạn cùng bàn.
Nhưng xích mích nhỏ thường ngày là không thể tránh, đôi khi đang yên đang lành bốp chát hơi to thì các bạn xung quanh cũng sẽ để ý, lâu dần học sinh lớp A1 bắt đầu có cái nhìn khác về Tưởng Nghiêu.
"Tưởng Nghiêu được nhờ, dám cứng đấu cứng với Doãn Triệt, tôi coi thường cậu rồi." Chương Khả nói đầy kính phục.
Vào thời gian hoạt động tự do trong tiết thể dục, nhìn chung đám alpha đều chơi bóng rổ, phần lớn beta và omega ngồi một bên xem.
Thời tiết nóng nực, chạy nhảy một tí đã toát mồ hôi, buổi chiều vẫn còn hai tiết, nếu quần áo dính vào người thì quá khó chịu, Tưởng Nghiêu không ra chơi cùng mà đi kiếm băng ghế tựa cạnh sân bóng với Chương Khả.
Sau hai tuần hắn đã khá thân với các bạn trong lớp, không còn cố ý giấu giếm tính tình vốn có.
Bây giờ cả lớp A1 đều biết bạn học mới chuyển đến không phải otaku, tuy ngoại hình bình thường nhưng tính cách rất cởi mở, thỉnh thoảng còn hơi xấu xa.
Vừa nãy tìm khắp lượt chỉ có ghế Doãn Triệt đang ngồi là còn hai chỗ trống, Chương Khả chần chừ không dám đi sang, Tưởng Nghiêu bèn ngồi luôn xuống cạnh Doãn Triệt ngoắc cậu ta: "Qua đây Chương Khả, bạn cùng bàn của tôi có ăn thịt người đâu."
Doãn Triệt sầm mặt: "Cậu chạm vào tôi rồi."
Tưởng Nghiêu cúi đầu nhìn, góc áo đồng phục của hai người chạm vào nhau.
"..."
Tưởng Nghiêu rụt góc áo về một xăng ti mét: "Khó chiều quá đấy, chẳng thân thiện với bạn học gì sất...!Ê cậu không nóng à, cài cúc áo cao thế làm gì?"
Đồng phục của Trung học số 1 có rất nhiều kiểu, áo dài tay ngắn tay áo thể chất đủ thể loại, hầu như học sinh đều mặc theo mùa và theo hoàn cảnh, nhưng từ khi khai giảng đến giờ Doãn Triệt chỉ mặc sơ mi trắng đồng phục, cúc áo cài đến nấc trên cùng, tiết thể dục cũng không thay.
Nếu không phải biết nhà họ Doãn giàu có thì còn tưởng cậu chỉ mua một bộ đồng phục nữa quá.
"Không nóng." Doãn Triệt cau mày: "Cậu xích ra chút đi, đừng ngồi sát tôi thế."
"Không được, Chương Khả cũng muốn ngồi, xích ra nữa thì không đủ chỗ, cậu dịch về phía cậu đi."
"Không."
"Cậu không dịch thì tôi đành dịch sang vậy." Tưởng Nghiêu làm ra vẻ xích lại gần cậu.
Doãn Triệt lập tức đứng dậy, xù lông: "Cậu có bệnh à?"
Tưởng Nghiêu cười hỏi: "Cậu có thuốc chữa hả?"
Tuyển thủ rank đồng chỉ biết vài từ chửi bới như Doãn Triệt hoàn toàn không khịa lại được Tưởng Nghiêu rank vàng, nghẹn một lúc lâu, cuối cùng bực bội xoay người bỏ đi.
Chương Khả hóng chuyện mà mắt chữ a mồm chữ o, không khỏi vỗ tay khen ngợi: "Tưởng Nghiêu, cậu đúng là A mạnh mẽ."
Đã lâu Tưởng Nghiêu không nghe thấy cách gọi này nên cảm thấy thân thương gấp bội, vẫy cậu ta: "Chú em lại đây ngồi."
Chương Khả tí tởn ngồi xuống: "Khó cho cậu bị cậu ấy đánh còn phải ngồi cùng bàn với cậu ấy, tính Doãn Triệt quái gở thật sự, bình thường bọn tôi đều cách xa cậu ấy."
Điều này Tưởng Nghiêu đã nhận ra.
Mấy hôm trước hắn được kéo vào nhóm chat của lớp A1, không cần xem cũng biết chắc chắn thiếu Doãn Triệt.
"Thật ra cậu ấy không đáng sợ đến mức ấy.
Cậu ấy chỉ là beta, các cậu đông người còn sợ bị một beta bắt nạt chắc?"
"Nhưng nhà cậu ấy giàu, chẳng may chọc cậu ấy, cậu ấy bảo bố đuổi tôi cuốn xéo khỏi trường thì làm sao? Tôi không dám liều đâu."
Tưởng Nghiêu tưởng tượng dáng vẻ Doãn Triệt ỷ thế hiếp người...!Thật sự là không tưởng tượng nổi.
"Cậu ấy sẽ không làm vậy."
"Cậu chắc không? Từ đâu mà cậu đưa ra kết luận đấy?"
"Thì cảm thấy thế."
Chương Khả nhìn hắn bằng ánh mắt ngờ vực, liệt luôn tên trước mặt vào hàng ngũ "quái đản".
Có điều mức độ quái đản của Tưởng Nghiêu nhẹ hơn Doãn Triệt chút xíu, tạm thời có thể bỏ qua không tính.
"Dù cậu ấy không gọi bố ra thì cậu ấy cũng còn một cậu em alpha, nhỡ đâu em cậu ấy báo thù thay anh thì làm sao?"
Tưởng Nghiêu không nhịn được phì cười.
Em cậu ấy? Em cậu ấy không giúp các cậu bắt nạt cậu ấy đã là may lắm rồi.
Nhắc đến em trai Doãn Triệt, Tưởng Nghiêu hơi hiếu kỳ: "Em cậu ấy tên gì? Học lớp mấy? Lần trước tôi gặp một lần, trông cũng tạm."
Chương Khả trố mắt: "Chỉ tạm thôi á? Cậu nói chuyện ngông cuồng phết nhỉ, em cậu ấy là nam thần tiếng tăm lẫy lừng của trường mình, Doãn Trạch A3 mà cậu không biết?"
Ồ, hóa ra là tình địch tranh tài nguyên omega với hắn.
"Không biết thật."
"Thế thì tin tức của cậu kém nhạy quá, sau này năng nghe tôi nói mà mở mang kiến thức." Chương Khả hiếm có dịp thể hiện cảm giác hơn người: "Doãn Trạch là alpha được săn đón nhất trường mình, học sinh trường ngoài cũng biết, nhà có điều kiện lại đẹp trai, omega thích cậu ta có thể xếp mười vòng quanh sân bóng!"
"Chắc cộng tổng omega độc thân ở cả Tây Thành cũng chẳng được nhiều cỡ đó chứ?"
"Khụ khụ, không phải tôi đang sử dụng biện pháp tu từ nói quá sao, lão Ngô dạy rồi, cậu có tập trung nghe giảng không vậy...!Cái đấy không phải trọng điểm, trọng điểm là Doãn Trạch thật sự rất nổi tiếng, hơn nữa pheromone cực kỳ mạnh, làm cánh omega u mê quên lối về, ngay cả omega đàn ông như lớp trưởng lớp mình cũng không thoát được."
Chương Khả ngó dáo dác rồi cố định tại một hướng: "Này, đúng lúc tiết thể dục lớp mình trùng với A3, cậu xem, chỗ đông người nhất chắc chắn là chỗ Doãn Trạch đang chơi bóng rổ, đứa hớn ha hớn hở bên cạnh chẳng phải lớp trưởng lớp mình đấy sao?"
Tưởng Nghiêu nhìn theo tầm mắt của cậu ta, ở dưới một trụ bóng rổ có mấy vòng người vây quanh chật như nêm cối, đông hơn hẳn những sân bóng khác, hoàn toàn không nhìn thấy người chơi mà chỉ vẳng ra từng tràng tiếng reo hò phấn khích.
Trần Oánh Oánh nấm lùn đứng ngoài rìa gắng sức kiễng chân, chẳng biết có nhìn thấy ai hay không, nói chung cứ hét với mọi người là chuẩn bài rồi.
Hình như Hàn Mộng bên cạnh buông lời châm chọc em làm em tức mình nhảy lên đánh hắn, hắn cười sằng sặc nói với em gì đó rồi ngồi xổm xuống.
Trần Oánh Oánh không hề khách sáo nhấc chân ngồi lên vai Hàn Mộng, được hắn nâng lên, tầm nhìn thông thoáng cũng xem như trông rõ tình hình trên sân, khua tay càng thêm tích cực.
Tưởng Nghiêu không nhìn nữa, quay đầu bắt gặp Doãn Triệt đang đứng dưới tàng cây cạnh sân bóng, xung quanh không có một ai.
Cây đổ bóng loang lổ lên gương mặt cậu làm mờ đi nét mặt, thế nhưng rõ ràng ánh mắt cậu cũng dõi theo trận bóng rổ.
Anh trai và em trai, một người là học sinh được yêu thích nhất trường, một người là học sinh bị xa lánh nhất trường.
Thú vị phết.
*
Tuần học thứ ba, ngoài các giờ học bình thường, nhà trường còn mở thêm tiết sinh hoạt câu lạc bộ vào thứ sáu hàng tuần sau khi tan học.
Trung học số 1 có rất nhiều câu lạc bộ, quy định năm học nào mỗi học sinh cũng phải tham gia một câu lạc bộ.
Người phụ trách của từng câu lạc bộ sẽ tập trung vào một ngày để giới thiệu về câu lạc bộ, thu hút nhiều thành viên hơn cũng như xin thêm kinh phí hoạt động, đám học sinh gọi đó là "đại chiến Bách Đoàn".
[1]
[1] Đại chiến Bách Đoàn (1940) là chiến dịch kháng Nhật của Trung Quốc.
Để tìm được một câu lạc bộ nhàn nhã giết thời gian, giờ nghỉ trưa Tưởng Nghiêu cũng theo đám Chương Khả đi tham quan mặt trận đại chiến Bách Đoàn.
Con đường trồng cây trong trường là nơi thích hợp nhất để chào hàng, vừa rộng