Chiều cuối hạ bủa vây bởi cơn buồn ngủ.
Doãn Triệt ngồi dưới nắng ấm, quầng sáng vàng cam chiếu rọi làm mắt mất tiêu cự, lơ mơ buồn ngủ.
Bỗng nhiên trước mắt cậu tối đen, cái bóng nào đó chặn đứng ánh sáng.
Cậu cau mày, ti hí mắt.
"Thỏ con dậy mau, có người đăng ký."
Doãn Triệt mở to mắt, trông rõ người tới.
"Đâu..." Cậu ngó quanh quất, không thấy ai ngoài hắn, nghiêng trái ngả phải nhìn sau lưng Tưởng Nghiêu: "Không có người nào, cậu lừa tôi."
Tưởng Nghiêu chống tay lên bàn, nhoẻn miệng cười với cậu: "Tôi không phải người à?"
Doãn Triệt ngơ ngác: "Cậu muốn đăng ký?"
"Đúng rồi."
"Cậu biết đây là câu lạc bộ gì không?"
"Biết chứ, không phải viết ở đây rồi sao, câu lạc bộ thủ công."
So với các câu lạc bộ khác thì chỗ Doãn Triệt thật sự rất giản dị, ngay cả biển tên cũng không có, mặt bàn chỉ trải một tờ giấy viết năm chữ "Câu lạc bộ thủ công" bằng bút lông, đè dưới ống đựng bút bằng gỗ.
Mấy món đồ chơi chế tác thủ công nho nhỏ nằm rải rác trên bàn, chủ yếu đều được Doãn Triệt mang từ giá sách trong phòng ra để trang trí tạm.
"Câu lạc bộ này chỉ có một mình tôi." Doãn Triệt ăn ngay nói thật: "Không có kinh phí, phải tự bỏ tiền.
Không có hoạt động, chán lắm."
"Thế thì vừa khéo, tôi muốn tìm một câu lạc bộ như vậy để vào làm biếng thôi." Tưởng Nghiêu cầm bút đặt lên tờ giấy đăng ký: "Ký ở đây là được đúng không?"
"...!Ừ."
Tưởng Nghiêu ký soạt soạt hai phát là xong: "OK."
Doãn Triệt: "..."
Ký cái khỉ gió gì thế này? Tên à?
"Ế, không đúng..." Tưởng Nghiêu đột nhiên nói.
Doãn Triệt khẩn trương: "Sao, cậu hối hận?"
"Không, tôi thấy lạ ấy mà, vừa nãy Dương Diệc Lạc nói với tôi là không đủ mười người thì phải giải tán câu lạc bộ.
Câu lạc bộ của cậu chỉ có một mình cậu? Thế sao còn hoạt động được? Không phải ngày mai ngỏm luôn đó chứ?"
"Ai bảo chỉ có một mình tôi."
"Chẳng lẽ còn người khác? Mấy người? Nếu đông quá thì tôi hối hận thật đấy, tôi chỉ muốn tìm chỗ nào yên tĩnh thôi."
Doãn Triệt: "Còn một hội trưởng học lớp 12, sức khỏe anh ấy không tốt, tạm nghỉ học rồi."
"Thế là có hai người các cậu."
"Ban đầu có mấy người nữa, nhưng sau..."
Nhưng sau cậu vào thì mọi người đi hết rồi.
"Nhưng sau hội trưởng giao câu lạc bộ cho tôi, tôi quản lý không tốt nên giờ chỉ còn mình tôi thôi."
Tưởng Nghiêu lại hỏi câu vừa rồi.
"Một mình cậu sao tiếp tục hoạt động được?"
"Bởi vì tôi...!nhờ phụ huynh nói với hiệu trưởng."
Tưởng Nghiêu hiểu ra: "À...!Tí quên cậu chủ Doãn có đặc quyền, thất lễ thất lễ."
Tên Tưởng Nghiêu này thỉnh thoảng rất được, nhưng phần lớn thời gian đều không đàng hoàng.
Chẳng hạn như bây giờ.
Doãn Triệt rút phắt tờ giấy đăng ký mà hắn đã điền xong, lạnh nhạt nói: "Nếu cậu đã là ma mới thì xét về vai vế, việc quét dọn phòng câu lạc bộ trong học kỳ này giao cho cậu đấy."
"Ể? Một mình cậu còn có phòng chuyên dụng? Phòng nào?"
"306."
"...!Hả?"
Doãn Triệt chỉ tay về hướng ký túc xá, nhìn hắn nói:
"Phòng tôi."
*
Thứ sáu tan học.
Tưởng Nghiêu đúng giờ tham gia tiết sinh hoạt câu lạc bộ đầu tiên trong học kỳ ở trường mới, để cho long trọng còn gội đầu và thay quần áo bình thường.
...!Sau đó đi sang phòng bên cạnh gõ cửa.
"Triệt Triệt, tôi đến ngủ...!À không, tôi đến sinh hoạt câu lạc bộ!"
Doãn Triệt đen mặt mở cửa: "Cậu có thể đừng gọi linh tinh không."
"Thế cậu muốn tôi gọi thế nào? Bé Triệt Triệt? Triệt cưng? Hay em Doãn?"
Không cái nào là không mất thể diện.
Doãn Triệt vội kéo cửa: "Vào đi."
Tưởng Nghiêu ngông nghênh đi vào phòng cậu, vẫn sạch sẽ ngăn nắp như lần trước.
"Phòng cậu có gì để quét à? Cậu nên sang phòng tôi ngó thử."
Doãn Triệt đóng cửa đi vào theo: "Làm xong đồ thủ công sẽ có phế liệu và rác, cậu dọn sạch là được."
"Ò..." Tưởng Nghiêu chán ngán lấy ghế ngồi xuống: "Vậy cậu làm đi, tôi ngồi xem."
"Không được, nếu cậu đã vào câu lạc bộ thì phải tham gia."
"Tôi không biết làm mà."
"Không biết thì học." Doãn Triệt tiện tay cầm một bọc màu trắng ném cho hắn: "Thử cái này trước."
"Gì đây?"
"Đất sét polymer."
"Đất sét là cái gì?"
Doãn Triệt trưng ánh mắt kỳ lạ: "Cậu bảo thích xem anime cơ mà? Chưa nghe figure [2] đất sét bao giờ à?"
[2] Figure:
Tưởng Nghiêu lúng túng nở nụ cười.
Không ngờ thỏ con vẫn nhớ mấy câu bâng quơ lúc mình tự giới thiệu.
"Thỉnh thoảng tôi mới xem nên không hiểu nhiều."
Doãn Triệt không nghi ngờ: "Là một loại vật liệu giống đất nặn, cậu muốn nặn thế nào thì nặn."
"...!Được thôi."
Nặn đất nặn...!Tưởng Nghiêu cảm thấy mình như quay về năm ba tuổi.
Không, hồi ba tuổi hắn cũng không nghịch trò của omega thế này.
Doãn Triệt ngồi lên giường mình, nhìn hắn lấy vật liệu ra.
"Cậu không nặn sao?"
"Khỏi, trò này rất không hợp với beta."
"..."
Chẳng lẽ nó hợp với alpha lắm ư!?
Tưởng Nghiêu nhếch mép: "Thỏ con, cậu chờ đấy."
Doãn Triệt nhướng mày: "Cậu định làm gì?"
Tưởng Nghiêu không trả lời, véo hai cục đất sét trắng trắng mềm mềm, một cục to một cục nhỏ vê tròn trong lòng bàn tay rồi ghép vào với nhau, nặn thêm hai mảnh dèn dẹt dính lên trên cục tròn nhỏ.
"Nhìn đi, giống cậu không?"
"Đây là cái gì?"
"Thỏ đó."
"..."
Doãn Triệt đã hiểu, bất cứ cái gì, dù là chữ viết hay đồ thủ công, chỉ cần qua tay Tưởng Nghiêu thì đều xấu không đỡ nổi.
"À, con thỏ...!Rồi sao nữa?"
"Rồi sao à..."
Tưởng Nghiêu nhấc tay đập bẹp một phát, con thỏ vừa làm xong bị bẹp dí.
"Đây là kết cục khi cậu bắt nạt tôi."
"..."
Trước đây Doãn Triệt chỉ nghi ngờ não hắn có chút vấn đề, bây giờ suy đoán ấy đã tan tành rồi.
Có lẽ não Tưởng Nghiêu có vấn đề nặng lắm.
"Thần kinh hả..." Nhưng cậu vẫn không nhịn được phì cười, càng cười càng cảm thấy buồn cười: "Cậu là học sinh tiểu học chắc?"
Tưởng Nghiêu quẳng cục đất sét bẹp dí về túi, phủi vụn trên tay, không hề để bụng.
Thỏ con cười trông vẫn đẹp hơn.
*
Chạng vạng kết thúc hoạt động câu lạc bộ, Tưởng Nghiêu gọi xe về Đông Thành.
Vừa về nhà hắn đã vứt vali ở cửa, gọi Triệu Thành ra làm trận bóng rổ.
Thời tiết không còn nực như hồi mới khai giảng, thế nhưng sau khi vận động mạnh, áo phông nhễ nhại mồ hôi vẫn có thể vắt ra nước.
Chơi đã đời, xong trận người toát mồ hôi đến là thoải mái, Tưởng Nghiêu vuốt ngược tóc mái ướt đẫm ra sau đầu, đi tới mép sân cầm chai nước khoáng tu ừng ực.
Triệu Thành đi sang, thở hồng hộc nói: "Anh Nghiêu, anh thu pheromone lại đi...!Em, em sắp ngạt thở rồi..."
"À xin lỗi, lâu rồi không chơi bóng rổ, quên mất phải khống chế." Tưởng Nghiêu dứt lời bèn thu lại tất thảy pheromone đã vô tình phóng ra, bất kể dựa gần đến đâu chăng nữa cũng không mảy may ngửi thấy mùi.
Triệu Thành sống lại, có sức giỡn chơi: "Bị em nhận ra thì không cần lo, cơ mà bị bạn học mới của anh biết thì khỏi giấu luôn đấy."
"Không đâu, chỉ cần tao không bị k1ch thích thì bình thường chẳng bao giờ phóng pheromone lung tung."
"Thế chẳng may bị k1ch thích thì sao?" Triệu Thành nháy mắt: "Ví dụ như...!có một omega cực kỳ đẹp cởi hết đồ quyến rũ anh chẳng hạn?"
"Hơ, mày chưa nhìn thấy bộ dạng ma chê quỷ hờn của tao ở Trung học số 1 chắc, đào đâu ra omega đẹp quyến rũ tao?"
Nhắc đến vụ này, Triệu Thành buồn cười ứ chịu được.
Cuối tuần đầu tiên sau khai giảng Tưởng Nghiêu về Đông Thành, hắn hoàn toàn không nhận ra người đứng trước mặt là ai.
"Quả đầu dị hợm với cái kính cổ lỗ sĩ của anh...!Hố hố hố...!Tuyệt! Đúng tuyệt luôn!"
"Tuyệt thế nào?"
"Tuyệt đối không có ai thả thính! Tuyệt đối không kiếm được người yêu!"
Tưởng Nghiêu đạp cậu ta: "Đùa vài câu còn được, nhưng cười suốt ba tuần không phải hơi quá đáng à?"
"Ha ha ha...!Không sao không sao, dù anh chải chuốt thành cái dạng gì thì trong lòng em anh vẫn là anh Nghiêu vĩ đại! Phụt...!Há há há..."
Tên Triệu Thành này cực kỳ dễ buồn cười, cười một cái là không nín được, Tưởng Nghiêu chẳng buồn thảo luận nghiên cứu vấn đề vẻ bề ngoài với hắn nữa, uống thêm vài hớp nước rồi ném chai rỗng vào thùng rác, một phát trúng phóc.
"Đi, tìm chỗ nào ăn."
"Ớ? Tối nay anh không