Chủ nhật, học sinh A1 cũng tới bệnh viện.
Trần Oánh Oánh đại diện cho cả lớp mua một bó hoa cát tường màu cam nhẹ nhàng, rất hợp ngày hè tươi đẹp, khiến căn phòng thuần sắc trắng sáng bừng sức sống.
[1]
[1] Hoa cát tường:
Chương Khả chỉ đại diện cho cá nhân, mua một bó cúc vàng xen trắng: "Anh Triệt, từ khi cậu đi tôi mới biết tìm bài tập phù hợp để chép khó biết bao."
Cậu ta nói xong bị Trần Oánh Oánh kéo ra ngoài đánh tơi bời: "Đi cái gì mà đi! Mắc gì mua hoa cúc! Có kiến thức cơ bản không đấy!"
Đám học sinh vẫn ồn ào ầm ĩ như mọi ngày.
Doãn Triệt nhận hai bó hoa c ắm vào chiếc lọ trên đầu giường, cắm xen nhiều loại khiến hoa cúc trông cũng sinh động hơn.
Dương Diệc Lạc mang theo bài tập tuần này và vở ghi tại lớp: "Hai tuần nữa thi cuối kỳ...!Mong cậu có thể dùng đến."
Chương Khả: "Diệc Lạc, cậu thế này là không hiểu chuyện, tôi mà ốm trước kỳ thi thì chắc cú sẽ ốm đến tận hôm thi xong."
Quách Chí Hùng phụ hoạ: "Đúng đấy anh Triệt, dù sao cũng chỉ còn hơn chục ngày, thôi thì cậu đừng về trường nữa, to gan thì hôm nay nghỉ hè luôn."
Trần Oánh Oánh: "Tụi bây đứa nào đứa nấy y chang nhau, mình không thích học cũng đừng kéo người khác không thích học chung chứ? Anh Triệt đừng nghe bọn nó, cuối kỳ lớp 10 cậu không có điểm, nếu lớp 11 cũng không có điểm thì khả năng ảnh hưởng thi đại học mất, tốt nhất vẫn nên đi thi, thi kém cũng không sao, thầy cô hiểu cho thôi."
Doãn Triệt mỉm cười: "Ừm."
Hàn Mộng im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: "Không sao, nếu cậu không muốn đi thi thì đừng đi, nghỉ ngơi trước đã, vui vẻ là quan trọng nhất."
Trần Oánh Oánh: "Thi thôi mà, có đến nỗi không vui không?"
Hàn Mộng: "Tôi không nói việc đấy."
"Thế ông nói việc nào?"
"Tôi..." Hàn Mộng không biết nên mô tả ra sao.
"À tôi biết rồi, liên quan đến Tưởng Nghiêu phải không?" Trần Oánh Oánh thình lình hỏi.
Hàn Mộng hãi hùng: "Sao bà biết? Anh Triệt à không phải tôi nói đâu! Cậu đừng lạm sát người vô tội!"
"..."
Trần Oánh Oánh: "Không phải rõ như ban ngày hả, Tưởng Nghiêu còn xin đổi chỗ mà."
Hàn Mộng thở dài: "Bà nói việc này à."
Trần Oánh Oánh: "Còn việc nào được nữa...!Anh Triệt, hai cậu cãi nhau đúng không? Cần tôi đứng ra giảng hoà không?"
Hai thanh niên này bình thường cũng từng chiến tranh lạnh, nhưng chưa đến nửa ngày đã làm lành, ầm ĩ tới đâu chăng nữa cũng phải dính lấy nhau làm bạn cùng bàn.
Lần này Tưởng Nghiêu tự dưng xin lão Ngô đổi chỗ, Doãn Triệt còn vào viện, nếu không phải cả hai không có vết thương ngoài da, Trần Oánh Oánh còn phải nghi ngờ có khi nào tối đó họ ra ngoài đánh nhau hay không.
"Không cần đâu." Doãn Triệt ngừng giây lát: "Bạn cùng bàn của tôi bây giờ là ai?"
Quách Chí Hùng