Phùng Đức Lương tốn bao công sức mới nói rõ được ngọn nguồn, nhấc tay xem đồng hồ thấy đã sắp mười giờ.
"Chú còn hẹn bệnh nhân khác, không thể ở cạnh cháu suốt, nhưng cháu yên tâm, chú đã báo với bố mẹ cháu, họ đang trên đường đến đây, chắc sắp tới rồi.
Có gì cứ gọi chú bất cứ lúc nào, mấy ngày tới chú đều ở bệnh viện khám bệnh."
Doãn Triệt thừ người, nhìn chằm chằm ga trải giường trắng tinh quá lâu khiến mắt đau nhức, day mắt nói: "Vâng."
Bác sĩ Phùng ra ngoài đóng cửa, phòng bệnh đơn lại trở về yên tĩnh.
Ngoài cửa sổ ánh nắng chan hòa, cây xanh rợp bóng, hoa tàn lá rụng được quét sạch bong, chẳng mảy may nhìn ra dấu tích mưa to tàn phá đêm qua.
Doãn Triệt sờ chỗ vết sẹo trên cổ mình.
Vết thương bị cắn tối qua đã khép miệng, hiện giờ có lẽ trong cơ thể cậu đang dày đặc pheromone của Tưởng Nghiêu, thế nên mới sốt âm ỉ.
Cũng chính số pheromone alpha này giúp cậu sống lại.
"Chú nói với người yêu cháu là hướng trị liệu trước đây của chú không đúng." Lời bác sĩ Phùng nói ban nãy quanh quẩn bên tai cậu: "Mặc dù đúng là cần tái hiện tình cảnh khi đó để k1ch thích pheromone của cháu, nhưng tình trạng của cháu khác ca bệnh mẫu, thứ cần tái hiện...!không phải mong muốn được sống."
"Căn cứ theo báo cáo tâm lý hồi xưa của cháu, khi ấy nguyên nhân khiến cháu bị k1ch thích dẫn đến pheromone ngừng hoạt động...!là mong muốn được chết."
Doãn Triệt không hề bất ngờ khi nghe được kết luận này, thậm chí còn hiểu ra.
Bác sĩ Phùng cũng có suy nghĩ tương tự: "Chắc cháu đã nghĩ đến lâu rồi, cháu từng chịu đựng đau đớn lớn nhường ấy, trước đây lại một mực kháng cự chữa trị, nào giống muốn sống tiếp..."
"Nhưng như vậy lại càng nan giải, bởi vì khi cháu bắt đầu muốn trị liệu thì chứng tỏ cháu đã có mong muốn được sống, mà thứ có thể chữa khỏi cho cháu phải là mong muốn được chết của cháu.
Việc này...!thật sự mâu thuẫn."
"Lúc chú đang không biết nên làm thế nào thì vừa hay Tưởng Nghiêu tới gặp chú, cậu ấy nói vì cậu ấy mà cháu mới bắt đầu chữa bệnh, cũng tức là cậu ấy đã khơi dậy mong muốn được sống của cháu."
"Tuy mong muốn được sống và mong muốn được chết là hai cảm xúc đối lập, nhưng nếu khiến một người có mong muốn sống mãnh liệt gặp phải đả kích nghiêm trọng, đột ngột mất đi trụ cột tinh thần và hy vọng sống tiếp, rất có khả năng người ấy sẽ mong muốn được chết."
"Để tóm lấy hy vọng mong manh chữa khỏi cho cháu, chú không thể không nói cho cậu ấy tình hình của cháu."
Nghe đến đấy, Doãn Triệt đã hiểu tương đối: "Vậy là...!cậu ấy chữa bệnh cho cháu."
"Ừm, tuy cách này rất tàn nhẫn, nhưng nhìn từ kết quả thì nó hiệu quả."
Thật sự rất hiệu quả, đến tận bây giờ khi đã khỏi bệnh, cậu vẫn chưa bình tĩnh lại.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh và kịch tính, cậu không thể dứt khỏi cảm xúc ấy, nghĩ đến Tưởng Nghiêu là mọi hy vọng đều hoá thành cát bụi.
"Cháu không hiểu...!Vì sao không trực tiếp tái hiện tình cảnh khi đó để làm cháu thất vọng."
"Chú nói rồi, tuyến thể và khoang sinh sản của cháu không thể chịu tổn hại lần nữa, cậu ấy làm thế là mức tổn hại thấp nhất đối với cơ thể cháu."
"Vậy nên cậu ấy không thèm cân nhắc cháu sẽ tổn thương tâm lý?"
"Cậu ấy có." Phùng Đức Lương nói sự thật: "Nhưng thời gian cấp bách, cậu ấy không thể cân nhắc quá lâu, giữa việc để lại thương tật cho cháu và để lại vết thương tâm lý cho cháu, cuối cùng cậu ấy chọn cái sau.
Cậu ấy nói thương thật cơ thể cả đời cũng không chữa nổi, nhưng vết thương tâm lý vẫn còn hy vọng, cậu ấy sẵn lòng dùng cả đời để giúp cháu chữa."
"Ai cần cậu ấy quyết định hộ cháu." Doãn Triệt hít thở sâu, siết tay thành nắm đấm: "Cháu không hề muốn chọn cách này."
Phùng Đức Lương thở dài: "Chú là người ngoài, không hiểu vấn đề tình cảm giữa hai cháu, chữa khỏi bệnh cho cháu là tảng đá lơ lửng trong lòng chú bao năm nay rơi xuống rồi.
Chú nói những điều này chỉ để cho cháu biết cậu ấy làm chuyện khiến cháu hận là có lý do, trong lòng cậu ấy cũng không dễ chịu, thời gian trước cứ dăm ba hôm cậu ấy lại gọi điện báo cho chú tình trạng của cháu, lần nào nói đến cuối giọng cũng nghẹn ngào..."
"Nhưng cháu đã nói với cậu ấy không thể gạt cháu, bất cứ lý do nào cũng không thể gạt cháu.
Bác sĩ Phùng, cháu không thể mỉm cười bảo cậu ấy cảm ơn cậu đã cứu tôi, để tôi cực kỳ muốn chết được."
"Haiz...!Thôi được, chú cũng có thể hiểu.
Vậy chú không nhiều lời nữa, nếu cháu không muốn gặp cậu ấy thì chú sẽ nói với cậu ấy."
"Vâng."
Ánh dương ngoài cửa sổ quá gay gắt, Doãn Triệt dụi mắt, cầm điện thoại xoá toàn bộ ứng dụng mạng xã hội, sau đó mở danh bạ chặn Tưởng Nghiêu.
Cậu cần chút thời gian để tiêu hoá.
Bác sĩ Phùng đi không bao lâu thì bố mẹ cậu sốt ruột chạy đến.
Hai vợ chồng họ chỉ biết trường học gọi điện báo con mình nhờ bạn xin nghỉ tiết tự học tối hôm qua, sáng nay không lên lớp, kế tiếp lại nhận được điện thoại của bác sĩ Phùng nói con mình đang ở bệnh viện, hơn nữa bệnh khuyết thiếu pheromone chữa khỏi rồi.
Doãn Quyền Thái và Kiều Uyển Vân vô cùng bối rối, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chung quy niềm kích động vui sướng vượt xa cảm giác nghi hoặc.
Doãn Triệt không muốn niềm vui của bố mẹ giảm đi nên đã thống nhất khẩu cung với bác sĩ Phùng, tiếp tục giấu bố mẹ chuyện mình đặt một chân vào cửa tử.
Dù sao cũng khỏi bệnh rồi, nhắc lại việc cũ cũng không có ý nghĩa, sẽ chỉ