Mấy ngày tiếp theo cũng không xảy ra chuyện gì, mọi thứ đều có vẻ yên tĩnh, phẳng lặng đến không ngờ, đây cũng là một chuyện tốt.
Chỉ có một chuyện không tính là nhỏ, tối đó Hoàng Hương không biết có phải là nôn quá nhiều hay không mà đến ngày hôm sau lại bị cảm lạnh, cho nên mấy ngày nay căn bản chỉ đến canh chừng tới nửa đêm, còn lại đều ném hết cho tôi, tôi cũng là người khóa cửa cuối cùng khi đi ra khỏi tiệm.
Tối hôm nay sau khi tan làm, mọi người cũng về hết rồi, sau khi tôi khóa cửa lại, vừa khỏi động xe thì phát hiện phía xa xa trong màn đêm có một người phụ nữ mất hồn đang đi tới.
Tiệm cũng đóng cửa rồi, tôi cũng không thể mở cửa chỉ để phục vụ mình cô ta được.
Thế là tôi lái xe chuẩn bị rời đi.
Kết quả là sau khi rời đi chưa được xa lắm, khi tôi tò mò nhìn lại, tôi phát hiện người phụ nữ mất hồn kia lại xuất hiện dưới ánh đèn.
Khuôn mặt quen thuộc, hai bầu ngực săn chắc đầy đặn kia tôi càng quen thuộc hơn, tiểu Thúy !
Tôi vội vàng quay xe lại, xuống xe đỡ cả người đang lảo đảo của cô ta.
Lúc đầu tôi cho là cô ta uống rượu, nhưng đến gần mới phát hiện, trên người cô ta căn bản không có mùi rượu, nhưng trong đôi mắt lại một mảnh trống rỗng, thật sự là rất dọa người, giống như là một người mất đi sự sống, không còn tia hy vọng gì đối với thế giới này nữa vậy.
“Tiểu Thúy , tiểu Thúy ?!”
Theo tiếng gọi của tôi chỉ đổi lại được đôi mắt mơ màng của cô ta, sau đó cô ta “ừ” một tiếng, rồi cũng không có động tĩnh gì khác nữa.
Tôi dám đảm bảo rằng, hiện giờ mà có mười tên thiếu niên đến làm bậy với cô ta thì cô ta cũng sẽ không có một chút phản kháng nào, bởi vì toàn bộ ý chí của cô ta gần như đã tan rã, như một thân xác không có linh hồn.
Vội vàng ôm cô ta lên xe, tôi lái xe đến chỗ của Lưu Thông, rồi cõng cô ta lên.
Chỉ là tôi luôn cảm thấy sau hơihoảng loạn, giống như một tảng đá nặng ngàn cân.
Nhớ lại trạng thái lúc nãy của cô ta, tôi cũng không dám nghĩ nhiều, vội vàng bế cô ta lên giường.
Sau khi kiểm tra đầu của cô ta không bị thương, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lại đi rót cho cô ta một ly nước, cho cô ta uống, đưa đến bên miệng, cô ta cũng không biết nuốt xuống.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải ngậm nước vào trong miệng rồi đút cho cô ta uống từng chút một.
Mấy chục miếng đầu thì không sao, tới miếng cuối cùng thì không hiểu sao cô ta bỗng nhiên bị sặc, ho khan một lúc lâu mới hết.
Tuy nhiên cũng vì bị sặc mà cô ta cuối cùng cũng hoàn hồn lại, đôi mắt vốn dĩ to như hạt trân châu lúc này lại ngấn nước.
“Trần Cẩn Phong!”
Gọi tên tôi xong rồi cô ta bắt đầu khóc, sau đó khóc rống lên, dù có thuyết phục thế nào cũng không thể thuyết phục được cô ta, cuối cùng đành để mặc cô ta khóc trên vai tôi, vạt áo trước của tôi rất nhanh đã bị ướt đẫm.
Có bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu tra tấn mới có thể khiến cho một người phụ nữ khóc lóc như thế này, thậm chí mất hồn như trước đó?
Sau đủ mười phút, tiểu Thúy cuối cùng cũng ngừng khóc.
Tôi đưa cô ta đến phòng vệ sinh, làm ướt khăn và lau mặt cho cô ta, lúc này nhìn cô ta trông có sức sống hơn.
“Ăn cơm chưa?”
Tiểu Thúy lắc đầu, nhưng cô ta cản tôi lại không cho tôi đi nấu cơm.
“Không ăn sao chịu được?”
Không để ý đến việc cô ta cản mình, tôi vào bếp nấu ăn, nhưng cô ta cứ như một đứa trẻ, ôm chặt lấy cánh tay tôi, giống như sợ tôi chạy mất.
Ít ở nhà nấu ăn nên cũng không có đồ ăn gì, may là vẫn còn trứng và mì, thế là tôi nấu cho cô ta một tô mì, chiên thêm quả trứng.
Ngay cả khi ăn trong phòng khách, cô ta cũng níu lấy cánh tay tôi.
Có thể khiến một người phụ nữ ở tuổi ba mươi kinh hãi như vậy, tôi thực sự tò mò cũng rất sợ hãi về những gì đã xảy ra với cô ta.
Sau khi ăn xong, tôi đang chuẩn bị đi rót nước cho cô ta thì cô ta ngăn tôi lại, ánh mắt cầu xin nhìn về phía tôi.
“Trần Cẩn Phong, anh có thể giúp tôi với được không?”
Tôi gật đầu: “Cô nói đi, chỉ cần tôi giúp được thì tôi sẽ giúp.”
Sau đó, tiểu Thúy cởi thắt lưng của cô ta ra.
Tôi không nghĩ bây giờ cô ta thích hợp làm việc này, mặc dù tôi cũng có nhu cầu.
Chỉ là sự ngăn cản của tôi lại nhận được nụ cười khổ của cô ta: “Không phải như anh nghĩ đâu.”
Khi cô ta cởi quần ra, tôi rất ngạc nhiên khi thấy rằng sự việc không như tôi nghĩ.
Lúc này, bộ phận giữa hai bắp đùi trắng tuyết của tiểu Thúy đã bị mài đến rách da, mơ hồ hiện ra vết máu.
Mà thủ phạm lại chính là một