Ngày hôm sau khi tôi tỉnh lại thì Tiểu Thúy đã không còn ở bên cạnh nữa.
Tôi vội vàng rời giường, mới phát hiện ra cô ta đang bận rộn ở trong bếp giống như một cô đầu bếp hạnh phúc.
"Anh dậy rồi à? Anh nhanh đi tắm đi, lát nữa qua ăn trưa.
Còn nữa, tôi mới lấy ba trăm nghìn trong ví của anh để ra ngoài mua thức ăn.
Lúc tôi đi ra ngoài không mang theo tiền..."
"Chuyện đó có gì đâu, cô cứ việc tiêu, không sao cả.
Chỉ là chúng ta ra ngoài ăn cũng được, cô còn đang bị thương, cứ cố gắng dưỡng thương là được rồi."
Tiểu Thúy hơi ngượng ngùng: “Không có gì, tôi rất khỏe, cám ơn anh."
Thấy cô ta cởi mở hơn rất nhiều, tôi cũng không nói gì nữa.
Sau khi tôi rửa mặt lại cùng ăn trưa với Tiểu Thúy.
Không thể không nói, cô ta nấu ăn rất ngon, không kém Trương Ngọc Dung bao nhiêu.
Dáng người đẹp, trông xinh xắn mà cũng dịu dàng, còn nấu ăn ngon.
Có người vợ như vậy, sao tên khốn kiếp kia nỡ ra tay chứ? Bao nhiêu người muốn thương còn chẳng thương được nữa đấy!
Sau khi ăn trưa xong, tôi lái xe chở cô ta đến chỗ của Trương Ngọc Dung, sau đó đổi chiếc xe thể thao của Vũ Bích Phượng.
Tôi muốn đón cô ta ra ngoài giải sầu, cô ta không muốn ra ngoài gặp người, sợ nhất là gặp được người quen nên tôi chở cô ta đến thẳng Lâm thị.
Ở đó không có ai quen cô ta nên cô ta có thể vui đùa mà không hề e ngại, không cần nghĩ tới những chuyện không vui nữa.
Tôi đi dạo với cô ta ở trung tâm thương mại, mua quần áo mới.
Cô ta không muốn, nhưng dưới sự kiên trì của tôi, cô ta cuối cùng chỉ giữ lại một bộ.
Sau khi thay đồ ở phòng thử quần áo, tôi không để cô ta thay ra, ghi hóa đơn rồi đi luôn.
Không thể không nói, người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, những lời này vẫn có đạo lý nhất định.
Nếu lúc trước tôi đánh giá cho Tiểu Thúy tám mươi lăm điểm, vậy bây giờ cô ta phải trên chín mươi điểm, cùng cấp với Vũ Bích Phượng.
"Tiểu Thúy, sao cô lại xinh đẹp như vậy chứ?"
Vấn đề của tôi làm cho Tiểu Thúy cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Hôm nay, cô ta chơi rất vui vẻ, thoải mái chơi đùa giống như một đứa trẻ được vào công viên giải trí vậy.
Gần sáu giờ chiều, sau khi ăn một bữa tối trong khách sạn sang trọng xong, tôi lại lái xe chở cô ta về thành phố kia.
Qua một ngày thả lỏng, cô ta đã không còn lo lắng bất an nữa, tâm trạng dần dần thả lỏng.
Trở về chỗ ở, tôi thả cô ta xuống và bảo cô ta cứ bình tĩnh ở nhà, không cần đi đâu cả.
Tiểu Thúy rất hiểu chuyện, thật ra còn an ủi, bảo tôi cứ yên tâm làm việc, không cần lo lắng cho cô ta.
Nếu không phải gần đây Hoàng Hương bị cảm, Lưu Thông lại không có ở đó, tôi thật sự muốn xin nghỉ mấy ngày để ở cùng với cô ta.
Sau khi xuống tầng thay chiếc Phổ Tang của Lưu Thông, tôi lại đi đến phòng tắm Đế Vương.
Buổi tối không có chuyện gì, tôi thỉnh thoảng gọi điện thoại cho Tiểu Thúy, xác định cô ta không sao thì tôi cũng thấy yên tâm.
Sau đó, trong bộ đàm vang lên giọng của nhân viên phục vụ ngoài cửa nói có khách tới.
Tôi dùng tay ra hiệu cho mấy người anh em, sau đó bọn họ dừng chơi bài, mỗi người đều xếp hàng chỉnh tề, tinh thần phấn chấn.
Sau khi người khách kia xuống, tôi lại biết được mấy người mất công hăng hái rồi
Đó là người đẹp tóc dài che nửa mặt đã lâu không tới.
Quả nhiên giống như tôi đã nghĩ, khi biết được tôi được lên làm quản lý ca mà không tiếp khách nữa, cô ta quay người rời đi.
"Anh Phong, chuyện gì vậy? Đây là chuyện gì vậy? Lần này đã là người thứ ba rồi đấy.
Một người phụ nữ béo mập, một nữ giáo sư, còn có người này nữa.
Sao bọn họ đều chạy tới vì anh, vừa nghe nói anh không làm là bọn họ đều quay người rời đi mà chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn em chứ? Anh đã làm quản lý ca rồi, anh cho bọn em một con đường sống đi!"
Mọi người đều mở miệng than thở.
Tôi cho mỗi người một bao Trung Hoa cũng khiến cho bọn họ vui vẻ ra mặt.
"Đám nhóc các người..."
Tôi đang muốn cười mắng bọn họ đùa ầm ĩ, kết quả người đẹp che nửa mặt kia đã quay lại.
"Anh...!có thể làm giúp tôi một lần không? Chỉ một lần thôi?"
Tôi suy nghĩ một lát lại tùy tiện nói: "Lúc này thì không được, bây giờ đang giờ tiếp khách.
Nếu cô không bận chuyện gì thì có thể chờ muộn một chút, đến lúc đó tôi sẽ tới tìm cô được không?"
Cô ta gật đầu, có vẻ hơi hài lòng, trên mặt thoáng mỉm cười.
Đây là lần thứ hai tôi thấy cô ta cười.
Tôi bảo cô ta tới phòng tắm chờ tôi, cô ta không chịu, cứ ở trong phòng chờ tôi.
Tôi không có cách nào, chỉ đành bảo cô ta ngồi ở bên cạnh, cùng cô ta nhìn đám anh em chơi bài.
"Anh không chơi à?"
Ở trong ký ức của tôi, trừ lúc cô ta chọn khách thì đây là lần đầu tiên cô ta chủ động nói chuyện với tôi.
Tôi dường như có chút được sủng mà kinh.
"Tôi thỉnh thoảng cũng chơi, nhưng tối nay có người đẹp ở đây nên chuyện gì cũng đành bỏ xuống, ưu tiên tiếp người đẹp mà..."
Tôi còn chưa nói xong, lại có người anh em nói chen vào: "Mẹ *, anh Phong, anh đúng là giỏi ăn nói thật.
Vừa rồi còn bảo người ta chờ, bây giờ lại nói ưu tiên tiếp người đẹp."
"Thằng nhóc cút đi!"
Tôi hận nhất là kẻ phá mình.
Nhưng hết lần