Sau khi kích tình kết thúc, tôi lái xe đưa Tôn Kiều Kiều về bệnh viện.
Dọc đường cô oán trách tôi đã làm chậm trễ thời gian, nếu chủ nhiệm khoa truy cứu, ngộ nhỡ Đới Lâm Minh biết thì làm thế nào.
Chuyện mà cô hết sức lo lắng này lại chẳng là gì trong mắt tôi.
Khi đi qua công ty quảng cáo, tôi đi vào một chút, sau đó đưa Tôn Kiều Kiều đi vào khoa của cô ấy.
Được cô giới thiệu, tôi đã gặp được chủ nhiệm khoa của cô, vội vã bắt tay của đối phương.
"Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn khoa của các chị đã có bác sĩ giỏi có trách nhiệm như thế này." Tôi lập tức trình lên cờ thưởng lấy từ công ty quảng cáo, rồi đem chuyện đã xảy ra nói cho chủ nhiệm khoa.
Em trai tôi trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn, may mà có bác sĩ Tôn Kiều Kiều ra tay cứu giúp, nên mới được cứu chữa kịp thời, không nguy hiểm đến tính mạng, vô cùng cảm ơn bác sĩ Tôn Kiều Kiều.
Chủ nhiệm khoa rất nhiệt tình, vừa mời tôi uống nước vừa ca ngợi tinh thần y đức trị bệnh cứu người của bệnh viện bọn họ.
Cô ta còn vô cùng hài lòng, khen ngợi Tôn Kiều Kiều, vì vậy vấn đề mà Tôn Kiều Kiều lo lắng căn bản đã không còn là vấn đề nữa.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, vừa quay lại chỗ ở, tôi đã nhận được điện thoại của Tôn Kiều Kiều.
"Anh quá xảo trá, rõ ràng là em đến trễ, anh lại biến đen thành trắng, sau khi anh đi, chủ nhiệm khoa còn đặc biệt tổ chức một cuộc họp, tuyên dương em trước mặt mọi người..." Tôn Kiều Kiều nói rất nhiều, có thể nghe ra, cô rất cao hứng.
Cao hứng thì tốt, vui mừng tức là mọi chuyện đều vui vẻ.
Nhưng cuối cùng qua điện thoại, Tôn Kiều Kiều vẫn nói với tôi sau này không thể như vậy nữa.
Dù cô rất thỏa mãn, rất thích cảm giác này, nhưng cô không thể có lỗi với Đới Lâm Minh.
Tôi không hề phản bác, tôi nói: Được.
Nhưng ba mẹ người ta cũng đã đặt cho Đới Lâm Minh cái tên như vậy, tôi cũng không có lý do gì mà phụ lòng ba mẹ anh ta đã khổ tâm đặt cái tên đó, tôi lấy giúp người làm niềm vui, ngày ngày tiến lên, không ngừng cố gắng, sáng tạo huy hoàng hơn.
Chà, cố gắng!
Buổi chiều, ở chỗ ở không có gì làm, nên tôi tiếp tục mân mê tiền xu.
Bây giờ lúc nào trên người cũng cất hai đồng tiền xu, một đồng ở tay, một đồng ở lưỡi, rất bận, gần như mỗi người nhàn hạ đều đang bận rộn.
Sau khi mân mê tiền xu đến trưa, lúc ăn cơm tối, tôi chợt nhớ tới Ngô Diệc Thành.
Từ lúc tôi tới Đế Vương thì không có cơ hội uống rượu ăn cơm với cậu ta, tôi cảm thấy hơi nhớ, nên gọi điện thoại cho cậu ta, gọi cậu ta ra ngoài.
"Hiếm khi người bận rộn như anh lại hẹn kẻ vô công rồi nghề như tôi ăn cơm, thật hiếm có." Tên chó vừa gặp mặt đã chọc đểu tôi, nên tôi xách theo hai chai, nửa lít rượu.
"Đêm nay hai ta mỗi người một chai, dù có nôn chết cũng phải đổ vào." Lúc này tên chó lập tức xin tha, nói còn phải về cửa hàng làm việc, nên tôi cũng bỏ qua, không trách cậu ta nữa mà bật hai chai bia, mỗi người một chai.
"Làm sao thế, bị người phụ nữ của mình ghẻ lạnh sao?"
"Rèn luyện, cậu không học thức nên không hiểu được đâu."
"Tôi nhổ vào, tôi không phải chỉ chưa tốt nghiệp đại học sao."
"Cậu chưa tốt nghiệp đại học, cậu mang bằng phổ thông trung học ra cho tôi xem đi, nếu có thứ đó thì năm đó khi cậu tham gia quân ngũ nhà cậu còn phải đưa tiền sao?"
Hàn huyên chuyện năm đó, Ngô Diệc Thành cũng hết sức bùi ngùi.
Cũng không có việc gì lớn, chính là lúc học cấp hai đã đánh bầm dập con trai hiệu trưởng, sau đó bị đuổi học.
Về phần cậu ta nói chưa tốt nghiệp đại học, thì lý do cũng tương tự như lương một năm chưa được ba nghìn tỷ.
Chúng tôi tán gẫu, nhớ về chuyện xưa mà không khỏi cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh, dường như mới hôm qua.
Đang ngồi cảm thán, thì ngoài cửa hàng có một chiếc MiniBus lặng lẽ dừng lại.
Cửa xe vừa mở ra, đã có chín người đi xuống.
Xe van quá tải...!
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ, tôi đã từng gặp người xuống cuối cùng kia, Mã Tam Nhi.
Trước kia, ở đó Phòng tắm Đế Vương có một gã cứ yêu cầu tôi phục vụ, cuối cùng còn tuyên bố muốn đập cửa hàng của Hoàng Hương, mà cuối cùng dùng tiền giải quyết sự việc, chính Mã Tam Nhi này.
"Thằng chó, uống nhiều chưa?" Ngô Diệc Thành trừng