Sau khi đổ bớt nửa bình nước, tôi lại đặt nửa bình còn lại lên bếp đun tiếp.
Cũng có tên đàn em trung thành đứng lên muốn cứu lấy Mã Tam Nhi, nhưng lại bị Ngô Diệc Thành đá ra ngoài.
Mã Tam Nhi đang nằm trên mặt đất cũng vội vàng nói: "Tôi không sao, không bị gì hết, bình tĩnh, tất cả hãy bình tĩnh."
Tên đó dĩ nhiên là không sao rồi, tôi còn cần dùng đến hắn nên đương nhiên sẽ không xối nước sôi lên người hắn như Tấm xối Cám.
Tiếng la ó ban nãy chẳng qua là tôi rưới nước xuống ngay cạnh hắn muốn dọa hắn mà thôi.
Tôi châm một điếu thuốc, sau đó ngồi xuống trên bậc thềm trước tiệm với hai người Ngô Diệc Thành.
"Nói thử xem."
Mã Tam Nhi cũng rất thông minh, đương nhiên ông ta biết tôi đang nói đến chuyện gì, thế là ông ta kể hết tất cả mọi chuyện lại cho tôi.
Ông ta kể chi tiết dài dòng, tóm tắt ngắn gọn thì là Hoàng Định Văn hứa cho ông ta ba trăm triệu để thuê ông ta rạch làm hỏng "phần dưới" của tôi.
Chỉ là một yêu cầu nhỏ nhoi mà thôi, nghe có vẻ cũng không quá đáng lắm, song phải đến lúc thật sự trải qua hoặc suy nghĩ thật kỹ lại thì mới nhận thấy việc đó quá là kinh khủng.
Tôi không nói thêm gì, Mã Tam Nhi cũng được đàn em dìu đứng dậy.
Bọn họ không chạy đi mà lại lẳng lặng đứng ở một chỗ không xa trước mặt tôi.
"Tôi cho ông ba trăm triệu, ông cho tôi số điện thoại đi, đến lúc cần ông hẹn một mình Hoàng Định Văn ra cho tôi, những chuyện còn lại ông không cần lo."
Mã Tam Nhi lúng túng nói: "Giang hồ cũng có nguyên tắc..."
Tôi đưa tay chỉ vào nửa bình nước đang sôi ùng ục cách đó không xa: "Nguyên tắc của ông hoặc bình nước sôi kia."
Trong tình huống chỉ được chọn một trong hai, Mã Tam Nhi dứt khoát chọn từ bỏ nguyên tắc của mình.
Tôi đưa cho ông ta số điện thoại rồi bảo ông ta mau biến đi cho khuất mắt.
Đám người bọn họ vội vội vàng vàng tới, rồi sau đó cũng hấp ta hấp tấp rời đi.
Tôi và Ngô Diệc Thành cùng bước ra khỏi khách sạn, cậu ta hỏi tôi: "Có cần tôi ra mặt xử tên Hoàng Định Văn kia gúp cậu không? Trước kia chị Ngọc Dung đã nói rồi, nếu anh ta còn dám làm gì cậu thì tôi cứ làm theo ý mình, hậu quả thì chị ấy sẽ giải quyết." Tôi xua tay: "Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần phải để chị ấy bận tâm, tôi tự tìm người giải quyết là được."
Ngô Diệc Thành gật đầu, dặn dò tôi nếu có việc gì thì phải gọi điện thoại cho cậu ta, sau đó cậu ta lái chiếc audi A6 chạy đi.
Xe chạy tới phòng tắm Đế Vương, tôi đi thẳng tới văn phòng của Hoàng Hương.
Tuy mấy hôm nay tôi tạm ngưng việc "hành nghề", nhưng công việc tắm rửa bình thường cho khách vẫn phải tiếp tục làm.
Đúng như tôi đã đoán từ trước, Hoàng Hương đang ở trong văn phòng của mình.
"Cậu làm gì vậy? Làm như nhịn lâu ngày lắm rồi vậy, cậu phải hành chết tôi mới chịu sao?"
Tôi không để ý đến sự chống cự của Hoàng Hương, đẩy cặp đùi của chị ta ra rồi cúi đầu dùng miệng làm kịch liệt.
Khoảng mười phút sau, đến khi cơ thể mềm mại của Hoàng Hương run rẩy không ngừng thì tôi mới buông chị ta ra.
Lúc này chị ta nhìn tôi bằng ánh mắt có vẻ giận dỗi, dường như đang bực tôi chỉ biết đốt lửa mà không chịu dập lửa.
Tôi ngồi trên bàn làm việc hỏi chị ta: "Hoàng Định Văn có tới tìm chị nữa không?"
"Có gọi mấy cuộc, nhưng tôi không bắt máy, sao vậy?"
Tôi trả lời "không có gì", sau đó lại hỏi chị ta: "Bây giờ chị còn tình cảm gì với Hoàng Định Văn không?"
"Có cái quần, hạng cặn bã này, chị không cầm dao chém anh ta xem như chị là người tốt rồi."
Hoàng Hương đã nói vậy thì tôi cũng yên tâm.
Hoàng Hương hỏi tôi có chuyện gì không.
Tôi hôn chị ta một cái rồi nói: "Không có gì, chỉ là muốn phịch chị mà thôi."
Chị ta trừng mắt nhìn tôi rồi khép chặt hai chân lại.
Rất rõ ràng, bây giờ chị ta rất muốn, như chỗ đó đang sưng khiến chị ta không dám làm nữa.
Tôi ở chỗ Hoàng Hương một lúc rồi cũng liền lái xe rời đi, chạy thẳng tới nơi ở của Lưu Thông.
Tôi tựa người vào trên đầu giường, đầu ngón tay khẽ khẩy khẩy đồng xu, đầu lưỡi cũng ấn vào đồng xu, đầu óc tôi đang suy nghĩ về chuyện kia.
Ăn miếng mà không trả miếng vốn không phải cách sống của tôi.
Nhưng nếu đã trả thù thì nhất định không thể cho đối phương cơ hội ra tay lần nữa.
Thế là sau khi suy nghĩ hồi lâu, tôi gọi một cuộc cho Địch Lệ Ba.
Tôi cũng chẳng nói thừa lời, đầu bên kia vừa bắt máy tôi liền đi thẳng vào vấn đề, tôi bảo chị ta tìm giúp tôi ai đó biết nghe lời, còn phải gan dạ đồng ý việc chịu tiếng xấu thay kẻ khác.
"Được thôi, mấy người chủ nợ bạn tôi biết rất nhiều người như thế, ai bị đòi nợ cũng cùng đừng bí lối rồi, chỉ cần sau đó xóa nợ cho bọn họ, bọn họ chắc