Trương Ngọc Dung hỏi thì tôi cũng kể sơ lại những chuyện đã xảy ra cho chị ta.
Chị ta châm một điếu thuốc, bắt chéo chân ngồi suy nghĩ một lúc rồi cười cười gật đầu: "Làm rất tốt."
"Đâu có tốt gì, chuyện này tốn mất ba trăm triệu, tiền nợ của Đỗ Hữu gần cả tỷ, quá tốn tiền."
Tôi ngã đầu vào thành ghế sô pha, đầu thấy hơi nhưng nhức, quả nhiên việc động não làm sao sướng bằng việc liếm phụ nữ chứ.
"Cậu tính sẽ trả hết số tiền nợ của Đỗ Hữu một lần luôn à?" Trương Ngọc Dung hỏi tôi.
Tồi cười cười trả lời: "Đương nhiên là không rồi, thả dây xích chó lỡ nó cắn người thì biết làm sao? Để cậu ta trả dần đi, mỗi tháng ba triệu, cho cậu ta chút động lực nhưng lúc nào cũng cảm thấy bị đe dọa."
Vừa nói dứt lời thì Trương Ngọc Dung liền đứng lên đi tới phía sau lưng tôi, đôi tay mềm mại dịu dàng đặt lên trán tôi.
"Người đàn ông của chị càng ngày càng gian xảo, ngày càng kín đáo cẩn trọng rồi."
"Ừm, rất kín đáo, chỉ có lúc cần mới phun thôi, mà đã phun là phải phun vài lần."
Trương Ngọc Dung khanh khách cười.
Buổi tối đó không có gì mập mờ, chỉ có sự dịu dàng mà thôi.
Sau khi tan làm về nhà ôm chị ấy ngủ một giấc thật ngon, mặc dù không làm chuyện đó nhưng tôi vẫn thấy rất thoải mái.
Trưa hôm sau, Trương Ngọc Dung ăn xong cơm trưa ở chỗ tôi rồi đi làm, còn tôi lại nhận được một cuộc gọi của Hoàng Hương, sau đó tới phòng tắm Đế Vương.
Vừa bước vào văn phòng Hoàng Hương đã mau chóng nói thẳng.
"Tôi đã đi viện thăm Hoàng Định Văn rồi, vẫn chưa chết, nhưng xương ở hai chân gãy nát, bị xuất huyết nội, xương sống cũng bị tổn thương nghiêm trọng..."
Chị ta nói rất nhiều, nhưng tóm tắt lại chính là Hoàng Định Văn còn sống, nhưng quãng đời còn lại sẽ phải ngồi trên xe lăn.
"Cậu làm đúng không?"
Hoàng Hương nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cầm lấy một điếu thuốc từ trên bàn chị rồi châm lửa.
"Đừng nói oan cho tôi thế, tuy rằng anh ta đã từng cho người tới xử tôi, còn muốn rạch mặt và phá hư phần dưới của tôi.
Nhưng không làm thì nói là không làm thôi.
Tôi sẽ luôn nói vậy, dù có phải vào đồn công an thì tôi vẫn sẽ khai như thế."
Hoàng Hương gật đầu, rõ là chị ta đã hiểu ý tôi.
"Dù sao Hoàng Định Văn cũng là chồng trước của tôi, chuyện này làm hơi quá rồi đó."
"Tôi thấy còn sống đã là may mắn lắm rồi, sống sót không phải chuyện dễ dàng gì, hãy quý trọng cuộc đời này đi."
Hoàng Hương không nói thêm gì, chỉ nhìn chăm chăm vào tôi, dường như muốn nhìn thấu cả con người tôi vậy.
Thế là tôi cởi hết quần áo, để lộ cơ thể cường tráng đẹp đẽ: "Bây giờ chị có thể nhìn rõ hơn rồi."
Chị ta cười khẩy rồi quay mặt đi.
Tôi tiến về phía trước, người trần như nhuộng, cứ thế đưa tay quay đầu chị ta lại, sau đó đẩy mạnh vào đôi môi gợi cảm của chị ta.
Chị ta bị ép phải dùng miệng làm cho tôi, còn hai tay tôi thì túm lấy đôi gò bồng đảo đầy đặn của chị ta.
Chừng mười mấy phút sau, tôi bế chị ta lên, kéo mạnh quần của chị ta xuống rồi để chị ta nằm trên ghế sô pha, sau đó đâm thật mạnh vào bên trong cơ thể mềm mại ấy.
Khoảng hơn một tiếng sau, khi Hoàng Hương kích thích mà điên cuồng chảy nước, chúng tôi đều đã lên tới đỉnh, và rồi cũng kết thúc cuộc chơi trong lúc sung sướng nhất.
Cả người Hoàng Hương mồ hôi đầm đìa, vài sợi tóc rối bời vì thế dính ở trên trán chị ta.
Tôi hôn hai bên ngực chị ta rồi mới rút ra, sau đó cạy miệng chị ta để làm sạch rồi mới mặc quần vào.
Tôi châm một điếu thuốc, chị ta cũng châm thuốc.
Một lúc sau, chị ta lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng: "Cậu chưa từng thích tôi, thứ cậu thích chính là cơ thể của tôi."
Tôi vẫn cứ im lặng, im lặng có nghĩa là đồng ý.
Chị ta gật gật đầu, sau đó lại nói: "Vậy cứ dừng ở mức này thôi, cậu được thõa mãn và tôi cũng vậy, chũng ta dều là người lớn rồi, chỉ là giải quyết nhu cầu mà thôi."
Tôi thấy chị ta nói rất có lý nên cũng hỏi lại: "Vậy công việc thì sao?"
"Cậu đúng là rất nhẫn tâm."
So với sự đánh giá của chị ta thì tôi chú ý đén công việc cua mình hơn, bởi tôi còn muốn đặt chân tới nơi cao hơn, mở mang tầm mắt của mình.
"Đợi đến khi Lưu Thông quay về là cậu có thể đi rồi, yên tâm, chủ tịch Trương đang nắm giữ rất nhiều công việc, hệ thống thăng chức cũng rất hoàn thiện rồi.
Cậu giỏi giang như vậy, không có lý gì mà tôi lại không đề cử cậu, cho cậu một tương lai tươi đẹp không phải rất tốt hay sao? Chia tay hòa bình, không phải trở mặt."
Vậy tôi rất cảm