Bàng Kiến Quân dường như không quan tâm đến cái tát của Trương Ngọc Dung, anh ta vẫn tươi cười như trước.
"Ngọc Dung à, trên thực tế, cô không cần phải rửa tay gác kiếm làm gì.
Chỉ cần cô hầu hạ tôi cho tốt thì tôi vẫn sẽ giao tất cả cho cô quản lý, với sự chống lưng của tôi, đảm bảo rằng sẽ không có ai dám làm khó cô nữa.
Sau này chúng ta sẽ chia lợi nhuận tỉ lệ 4-6, cô sáu, tôi bốn.
Thế nào?"
Trương Ngọc Dung cười nhìn Bàng Kiến Quân: “Vậy thì chẳng phải tôi đây cần phải cảm ơn Anh Bát Nhất sao?"
Bàng Kiến Quân xua tay: “Chuyện đó thì không cần, suy cho cùng, chúng ta đều là bạn cũ…"
Lại có một tiếng ‘rầm’ nữa, tôi vội quay đầu nhìn xung quanh, và thấy người vệ sĩ to lớn đã bị Ngô Diệc Thành hạ gục, lúc này đang đập ghế vào đầu Ngô Diệc Thành.
Sau khi cái ghế vừa đập xuống, nó liền bị vỡ tan tành, trên đầu Ngô Diệc Thành cũng có máu chảy tràn ra, chớp mắt máu tươi đã len lỏi vào kẽ mắt, tuy rằng anh ta vẫn cười, nhưng nụ cười nhìn có chút điên cuồng.
"Ngọc Dung, cô hãy tỏ thái độ đi, chỉ cần cô gật đầu thì tương lai cô vẫn là hoàng hậu của thế giới ngầm còn tôi sẽ là hoàng đế của cô.
Chúng ta cùng chung tay thì đảm bảo không ai dám bắt nạt cô.”
Bàng Kiến Quân rõ ràng không chỉ muốn thân thể của Trương Ngọc Dung, mà còn cả mạng lưới quan hệ trong tay cô ta.
Trương Ngọc Dung có thể nắm giữ thế giới ngầm của toàn thành phố nên nếu không có mạng lưới đủ lớn, điều này đơn giản là không thể.
Và hiển nhiên đó cũng là lý do tại sao Bàng Kiến Quân lại hào phóng chia lợi nhuận bốn sáu mà Trương Ngọc Dung thì chiếm đến sáu phần như vậy.
Trương Ngọc Dung châm một điếu thuốc, sau đó vừa nhả khói vừa buông ra hai chữ: "Đừng mơ.”
Bàng Kiến Quân nở nụ cười: “Ngọc Dung bé nhỏ ơi là Ngọc Dung bé nhỏ, Anh Bát Nhất của cô thực sự đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nếu cô vẫn giữ thái độ này, thì tôi thực sự có thể...”
Không cho Bàng Kiến Quân có cơ hội nói xong, tôi bước tới và đứng phía sau anh ta, đột ngột kéo anh ta lên khỏi chỗ ngồi và ấn đầu bút đã bật nắp vào cổ anh ta.
Lúc này, đầu nhọn của bút đã đâm sâu vào cổ, tuy rằng không sâu lắm, nhưng tôi tin chắc bấy nhiêu cũng đủ để khiến cho Bàng Kiến Quân chết khiếp.
Ngay sau đó, tên vệ sĩ chĩa họng súng vào tôi và nghiêm nghị quát lớn.
"Buông tay, bằng không tao sẽ cho mày chầu ông vải!"
Tôi lại đâm ngòi bút vào trong hơn một chút: "Đây thực sự là một điều đáng sợ, ông chủ Bàng nghĩ thế nào."
Không thể không nói, Bàng Kiến Quân quả thật là người từng trải, mặc dù bị tôi lấy ngòi bút đâm vào cổ nhưng vẫn vô cùng trấn tĩnh.
"Ha ha, người anh em, tôi thật sự đã nhìn nhầm rồi.
Xuống tay rất nhanh và chuẩn xác, dưới trướng Ngọc Dung đúng là rất nhiều người tài ba!"
Trương Ngọc Dung rút điếu thuốc, nhìn tôi, sau đó nhìn về phía Bàng Kiến Quân: "Đây là người đàn ông của tôi, ngay trước mặt anh ấy mà anh lại làm trò, bảo tôi phải đi hầu hạ người khác, hầu hạ anh nên anh ấy mới có lý do đâm anh.”
Bàng Kiến Quân nở nụ cười: “Thật sự rất thú vị.
Trước đây tôi hay giảng đạo lý với người khác.
Không ngờ hôm nay lại có người lý luận với tôi.
Điều thú vị hơn là tôi không thể không nói về nó.
Nào người anh em, hãy nói cho tôi biết, cậu định làm gì, bắt tôi thu tay lại là chuyện không thể, bắt tôi phải xin lỗi cậu cũng là chuyện không có khả năng, bằng không… Cậu hãy giết tôi đi?”
"Không vội." Đem Bàng Kiến Quân che ở trước mặt, sau đó ra lệnh cho vệ sĩ cầm súng:" Bỏ súng xuống."
Tôi có thể thấy rằng người vệ sĩ đang do dự.
Vì vậy, tôi liếc nhìn Ngô Diệc Thành, và anh ấy ngay lập tức hiểu ra.
Tung một đấm vào tên to cao bên cạnh, thân hình vạm vỡ của tên đó bị cú đấm ấy hạ gục, ngã xuống đất, không có động tĩnh gì, hiển nhiên là đã bị cú đấm nặng nề ấy làm cho choáng váng.
Ngay sau đó, Ngô Diệc Thành cúi xuống nhặt một chiếc chân bàn bị gãy, và hướng đầu gãy tiến về phía người vệ sĩ đang cầm súng.
"Mày đứng lại, bằng không tao nổ súng!!!"
"Vậy thì mày mau tránh ra cho tao, vừa rồi tao tình cờ thấy một con chó rất chướng mắt, mày giết nó cho tao thì tao sẽ giúp mày giết ông chủ, chúng ta cùng giúp nhau."
Những lời nói của tôi rõ ràng đã tác động rất lớn đến người vệ sĩ có súng buộc anh ta không dám nổ súng.
Ngay lập tức, Ngô Diệc Thành bước đến gần anh ta rồi nâng chân bàn lên và khiến cho cánh tay đang cầm súng của tên đó “rắc” một tiếng, không đợi tiếng hét đau đớn vang lên, chân bàn gãy đã nện vào bụng tên đó nghe cái “phụt”.
Ngô Diệc Thành lúc này có chút điên cuồng, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn: "Giết người thật vui, nhưng