Dưới sự điều khiển và nhịp nhàng có chủ ý, trận chiến với Hoàng Hương kéo dài hơn hai giờ.
Thắt lưng của tôi cảm giác như không còn là của mình nữa, mặc dù trước đó tôi đã liên tục tham gia những trận chiến ác liệt, nhưng dù sao thì cũng có khoảng thời gian tạm nghỉ giữa hiệp, còn tối nay thì không, trận chiến lần này là một trận chiến dai dẳng và toàn diện.
Tôi còn cảm thấy thắt lưng rã rời, huống chi Hoàng Hương.
Cảm giác được đôi tất lụa cọ xát khiến tôi say mê và thích thú, hiển nhiên Hoàng Hương bị cọ xát càng thích thú hơn, trên mặt đất có những vũng nước lớn nhớp nháp, lúc này cô đang nằm trên mặt đất, chỉ còn sức để thở hổn hển chứ chẳng thể làm gì nữa.
Sau khi hút một điếu thuốc và nghỉ ngơi, tôi bế cô ta lên.
"Đừng, em xin anh, đừng làm nữa, em thỏa mãn rồi, thật sự thỏa mãn rồi."
Hoàng Dung hiển nhiên là sợ chết khiếp, lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đầy vẻ rụt rè.
Sau khi bế cô ta vào phòng tắm bên cạnh, chúng tôi ngồi vào bồn tắm.
Cô ta vẫn rất sợ, sợ tôi sẽ một lần nữa “cưỡng bức” cô ta.
Ngồi ở trong bể bơi, vẻ mặt Hoàng Hương có chút đau đớn, cô vươn bàn tay trắng nõn nhỏ bé che hạ thể của mình lại.
"Đâu phải em chưa từng làm như thế chứ, đêm đó đã ba lần mà em cũng có đau như lúc này đâu.”
Hoàng Hương tóe nước vào mặt tôi: “Anh thì biết gì chứ, rách rồi."
Tôi sửng sốt, sau đó liền bước tới vạch ra xem, đúng là bị rách rồi, còn lộ cả vết máu, rõ ràng là bị chiếc tất cọ xát.
"Nhưng anh thấy em rất sướng khi làm điều đó.
Cao trào nối tiếp nhau, ra những hai lần ...”
"Lúc ấy quả thật thực rất sướng nhưng hiện tại cũng thật sự rất đau, ai biết sẽ bị rách chứ!"
Tôi nghĩ những gì cô ấy nói cũng có lý, vì vậy tôi gật đầu nói: "Được rồi, anh thừa nhận rằng anh đã sai, lát nữa anh sẽ giúp em cởi tất ra rồi mới làm."
Hoàng Hương không nói lời nào, chật vật đứng dậy chạy ra khỏi phòng tắm.
Tôi lại kéo thân thể mềm mại của cô xuống nước: "Được rồi, được rồi, không dọa em nữa, mau vào ngâm mình một lúc cho thoải mái, lát nữa là sắp tan làm rồi, cả đêm cũng không làm gì chỉ làm em thôi."
Sau một hồi nghỉ ngơi, Hoàng Hương dường như đã lấy lại được chút sức lực, và lại nói.
"Chuyện của Hoàng Định Văn là anh tìm Trương Ngọc Dung giúp hay là anh tự mình tìm người làm vậy?"
Lại là vấn đề này, và tôi không hiểu tại sao cô ấy lại quan tâm đến nó như vậy.
"Trước tiên phải nói rõ, chuyện này không ai trong tụi anh làm hết.
Tiếp theo, giữa hai người mà em đề cập đến đều không có gì khác biệt.
Nếu em muốn thử thay Hoàng Định Văn trả thù mà nói thì đại khái là cứ nhằm vào anh.”
Hoàng Hương im lặng, nhắm hai mắt lại.
Một lúc lâu sau, ngay khi tôi gần như nghĩ rằng liệu cô ấy đã ngủ hay chưa, thì cô ấy đột nhiên lên tiếng.
“Em không có ý gì khác, và em sẽ không quá nhàm chán đến mức dẫn dụ anh nói ra, sau đó ghi âm và gọi cảnh sát.
Mặc dù em vẫn còn tình cảm với Hoàng Định Văn, nhưng em không muốn trả thù cho anh ấy.
Em chỉ muốn chắc chắn rằng anh có thật sự tàn nhẫn hay không, hiện tại xem ra đúng rồi."
Đây là lần đầu tiên có người đánh giá tôi độc ác, rất mới mẻ, nhưng tôi không có ý kiến.
Tôi đương nhiên có cách thức của mình, người khác đối phó với tôi như nào, đối phó với những người xung quanh tôi ra sao thì sẽ chỉ đối phó với kẻ đó gấp đôi, và tận lực để tên đó không có cơ hội chống trả, Thôi Tuyết Ngưng cũng thế mà Hoàng Định Văn cũng vậy, sau này Bàng Bát Nhất và tên Trịnh Hạo Trịnh Nhất Thiên đã sai người chém tôi mười tám nhát nhất định cũng sẽ vậy.
"Chờ Lưu Thông trở về về rồi, anh đừng tới nơi này của em nữa, cái miếu nhỏ này không chứa được một vị đại Bồ Tát như anh đâu, em và anh không cùng đường, những sóng to gió lớn mà anh đối đầu em không chống đỡ nổi.
Cứ như vậy đi!"
Tôi nhớ Hoàng Dung từng nói lời này một lần rồi, nhưng hiện tại xem ra, lần này thực sự có vẻ quyết tâm.
Đây là một điều tốt, như cô ta đã nói lúc đầu, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, và lý do họ ở bên nhau chỉ vì ham muốn thân xác nhau mà thôi.
Hiện tại nếu ai cũng tự thỏa mãn sự hiếu kỳ cùng nhu cầu của mình rồi thì say good bye thôi!
Tôi rời khỏi bồn tắm và mặc quần áo.
Trước khi đi ra ngoài, tôi nói với cô ấy: "Trương Ngọc Dung đã rửa tay gác kiếm, nhưng tôi vẫn phải tiếp tục công việc của hộp đêm, có đấu với mấy gã máu mặt cũng chẳng sao.
Hiện tại là Trương Ngọc Dung chủ động giao quyền, cũng sẽ không có ai đến gây chuyện.
Em hoàn tòan có thể tiếp tục làm ăn, không cần lo lắng."
Nói xong tôi mở cửa bỏ đi mà