Ngày mồng ba tết, đến thời gian Lục Tiểu Nham phải trở về.
Khi tôi đang tính xem mấy giờ cô ta lên xe lửa thì cô ta gọi điện thoại cho tôi, muốn tôi đưa cô ta đến trạm xe lửa.
"Lúc trước cùng anh đặt ra kế hoạch, là muốn có thể nhờ hai cô con gái của Vũ Cát Minh, để bọn họ bảo vệ anh, nhưng bây giờ xem ra, kế hoạch lúc đầu của em suýt chút nữa hại chết anh, bây giờ anh lâm vào hiểm cảnh cũng là do kế hoạch kia của em ban tặng, nếu như không phải chính anh đủ thông minh, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Đây thật sự là…”
Trên khuôn mặt đầy quyến rũ của Trương Ngọc Dung hiện lên ý cười tự giễu.
"Không liên quan gì đến em, ai ngờ rằng lão hổ kia căn bản không hề quan tâm đến những chuyện đó, không thể tính toán theo lẽ thường được!”
Tôi đang trấn an Trương Ngọc Dung, nhưng cũng là đang trần thuật sự thật.
Rời khỏi nhà, tôi lái xe đến biệt thự nhà họ Vũ.
Mở cửa là Đông Nhị Gia, vẫn giống như lần trước, Vũ Cát Minh ở trong sân đánh Thái Cực quyền.
"Anh và Ngô Diệc Thành không phải là anh em tốt sao, tại sao lần này lại trở mặt lợi hại như vậy?”
Tôi cười cười, không nói gì thêm, càng không có giải thích.
Tôi tin rằng dựa vào năng lực của Vũ Cát Minh, tập hợp một phần camera giám sát trong khách sạn để nhìn cũng không có gì khó khăn.
Vũ Cát Minh cũng không đánh quyền quá lâu, ông ta đánh sau liền thu tay lại, Đông Nhị Gia đi qua đưa khăn mặt đến, mà tôi cũng đi tới bên cạnh chào hỏi ông ta.
"Cậu khiến tôi quá thất vọng!”
Tôi không biết ông ta thất vọng cái gì.
Vũ Cát Minh ngồi ở trên ụ đá trong sân, châm một điếu thuốc, lần này ông ta không đưa cho tôi.
Sau khi kêu Đông Nhị Gia đi lấy xe, Vũ Cát Minh bắt đầu tâm sự cùng tôi.
"Ngô Diệc Thành là cường nhân, cậu không thể động đến anh ta, cậu nên đối xử với anh ta thật đốt, loại cường nhân giống anh ta và Đông Nhị Gia, cậu phải học cách không chế.
Nhưng cậu không làm được, không chỉ không biết cách khống chế tốt, càng không thể lợi dụng được phần tình cảm kia của các người, cậu lại còn đâm anh ta một dao, suýt chút nữa giết chết anh ta, cậu là thật sự muốn giết chết anh ta sao!”
Giờ phút này biểu hiện của Vũ Cát Minh giống như một người thầy, một người anh cả trong gia đình tôi, ông ta đang giúp tôi mở mang đầu óc.
Hoặc là nói, cho tới nay ông ta đều có biểu hiện như vậy, thậm chí không hề có biểu hiện ra một chút ý tứ mưu hại tôi, có đôi khi thậm chí sẽ khiến cho tôi có một loại cảm giác rằng ông ta đang thật lòng suy nghĩ cho tôi.
Nhưng sau khi tôi nghĩ đến việc hơn hai mươi năm nay chưa bao giờ có đĩa bánh nào từ trên trời rơi xuống, tôi liền quyết tâm.
Tôi có thể không sợ ông ta, nhưng không thể không đề phòng ông ta.
"Bác Vũ, cám ơn lời dạy bảo của ngài, nhưng xưa nay tôi không cho rằng một quân nhân hoặc một tên lỗ mãng có thể có được nhiều thành tích trong sự nghiệp, Bàng Kiến Quân, quốc dân đảng đều đủ hung ác, nhưng bọn họ đều đã chết.
Ngài cũng đã từng rất dũng mãnh, chuyện liên quan đến ngày tôi cũng đã nghe được ít nhiều, nhưng bây giờ không phải ngài cũng đi lên từ chính đạo, dựa vào đầu óc đề kiếm tiền sinh hoạt sao?”
Vũ Cát Minh tiếp tục hút thuốc, giống như không nghe thấy tôi đang nói gì.
Không có quan tâm đến thái độ và suy nghĩ của ông ta, tôi tiếp tục nói: "Huống hồ người anh ta đánh là Trương Ngọc Dung, Trương Ngọc Dung là người phụ nữ của tôi, nếu như một người đàn ông đến cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, còn nói nhảm cái gì mà anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo, vậy tôi cảm thấy người đàn ông này căn bản không làm được việc lớn, cùng lắm cũng chỉ có thể làm Bàng Kiến Quân thứ hai, chờ chết mà thôi."
Lời nói của tôi có lý, có chứng cứ, cho dù Vũ Cát Minh có thể có ý kiến và suy nghĩ khác biệt, nhưng tôi tin rằng ông ta không thể bác bỏ lý luận của tôi.
Trên thực tế ông ta quả thực không bác bỏ, mà là trong lúc tôi không kịp phòng bị, vung tay lên chính là một cái tát vang dội, khiến lỗ tai tôi ù ù mất mười mấy giây mới dần dần cảm giác được khuôn mặt nóng lên.
"Nhớ kỹ, Trương Ngọc Dung có thể là người phụ nữ của cậu, Cố Diệu Hà cũng có thể là người phụ nữ của cậu, nhưng tốt nhất ở trước mặt thôi thì đừng nhắc đến bọn họ, vì con gái tôi là Vũ Bích Phượng, vì tôi còn có một đứa con nuôi tên là Lục Tiểu Nham!”
Vũ Cát Minh ném điếu thuốc vẫn còn chưa hút xong xuống đất, lấy chân ép tắt sau đó căm giận lên xe.
Nhìn chiếc xe biến mất trong tầm mắt ở phía xa, tôi sờ lên gò má, một cái tát này thật oan uổng.
"Sao cậu lại đi trêu chọc ông ta, đã rất lâu rồi tôi không thấy ông ta tức giận như vậy!”
Sau khi Lục Nhan đi vào trong sân, lo lắng hỏi tôi.
Tôi hiểu ý của bà ta: “Yên tâm đi, không có liên quan gì đến bà, nếu không, nếu thật sự có liên quan, ông ta sẽ không chỉ đánh tôi một cái bạt tai đơn giản như vậy!”
Sau khi an ủi Lục Nhan, Vũ Bích Phượng và Lục Tiểu Nham từ trong phòng khách đi