Tôi vốn định cùng Vũ Bích Phượng đến một chuyện tốt thành đôi, nhưng khi cơn kích tình vui sướng qua đi trong sự thỏa mãn, cô ta liền kiên trì rời đi.
Tôi không có miễn cưỡng cô ta, nhưng lại ôm lấy cô ta thật chặt.
"Bích Phượng, tôi quyết định ngày mai rời đi, nhưng chị yên tâm, tôi nhất định sẽ trở về, cho dù bác Vũ xuất phát từ nguyên nhân gì, tốt với tôi cũng được, mà muốn đối phó với tôi cũng được, tôi nhất định sẽ khiến ông cụ cam tâm tình nguyện gả chị cho tôi, để chị trở thành cô dâu đẹp nhất của tôi!”
Vũ Bích Phượng gấp rút thở dốc, lại thở dốc càng ngày càng nhanh.
Cuối cùng, cô ta hung hăng hôn tôi, trong lúc hôn liền đem chiếc lưỡi thơm tho phấn nộn thăm dò trong miệng tôi.
Sau mấy phút gần như điên cuồng đòi lấy, cô ta ghé vào tai tôi nói: "Ngày sau cậu chết, tôi sẽ vì cậu đốt giấy để tang; ngày sau nếu cậu bất tử, tôi vì cậu ăn mặc trang điểm.
Vũ Bích Phượng tôi đời này đều nguyện làm người phụ nữ của cậu, tôi chờ cậu!”
Đây là những lời tâm tình cảm động nhất mà tôi được nghe, không có lời thứ hai.
Sau khi đưa Vũ Bích Phượng trở về công ty, tôi liền về nhà, bây giờ là ngôi nhà thuộc về tôi và Trương Ngọc Dung cùng Cố Diệu Hà.
Hai người bọn họ đều không có ở đây, đương nhiên Tưởng Lâm cũng sẽ không ở.
Ở nhà cắm đầu ngủ đến hơn hai giờ chiều, tôi đi rửa mặt, sau đó lái xe đến siêu thị mua thật nhiều đồ ăn, cuối cùng về nhà chính là một hồi bận rộn.
Sau một khoảng thời gian đã định trước, mấy người Trương Ngọc Dung cùng nhau trở về trong một chiếc xe.
"Diệu Hà, đừng lái chiếc Passat kia của cô nữa, sau này lái chiếc Hummer, Passat tôi sẽ giữ lại!”
Sau khi trao đổi chìa khóa, Trương Ngọc Dung và Cố Diệu Hà trở lại phòng ngủ của mình thay quần áo, mà tôi đang bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra thì bị Tưởng Lâm chặn lại.
Cô ta bẻ mấy ngón tay ‘cạch cạch’ rung động, uy thế rất kinh người, đôi mắt lộ ra hung quang.
Tôi trực tiếp chuyển hướng: "Hoặc là thoải mái một chút, hoặc là tránh ra, đồ ăn rất phỏng tay."
Luận công phu rõ ràng tôi không bằng Tưởng Lâm, nhưng luận thể diện… Mười người như cô ta trói lại cũng không phải đối thủ của tôi.
Vậy nên cô ta tan tác là chuyện đương nhiên, không ngoài dự kiến của tôi.
Sau khi Tưởng Lâm giúp đỡ mang tất cả đồ ăn đặt lên bài, cô ta đi thay quần áo, Trương Ngọc Dung mở một chai rượu vang đỏ, Cố Diệu Hà đi tìm ly.
Thịt viên Tứ Hỉ, thịt chum, cá chép chua ngọt, đồ ăn chiên giòn phối hợp với rượu vang, thật sự có chút dở dở ương ương, nhưng rõ ràng không một ai quan tâm đến những điều này, dù sao cũng chỉ là bữa cơm nhà.
Một bữa cơm mọi người chúng tôi đều ăn rất vui vẻ, cười cười nói nói, ngay cả Tưởng Lâm thường không uống rượu cũng phá lệ uống non nửa lý, càng không nói đến hai vụ cao thủ về rượu như Trương Ngọc Dung và Cố Diệu Hà.
Nhưng có câm châm ngôn rất đúng, chết đuối đều sẽ bơi lội, say rượu là có thể uống.
Bốn người ở đây thì Trương Ngọc Dung và Cố Diệu Hà có thể uống tốt nhất, tôi cảm thấy mặc cảm, sau đó bọn họ uống say đến mức mơ màng, dưới sự giúp đỡ của Tưởng lâm, tôi ôm từng người bọn họ đến phòng ngủ của mình.
Sau khi cởi quần áo và đắp kín chăn mền, tôi liền trở về phòng khách, sau đó đi vào phòng bếp xới hai bát cơm, tôi và Tưởng Lâm mỗi người một bái.
"Tôi không thể ăn nhiều như vậy!”
"Không ăn được thì để lại vào trong bát tôi!”
Tôi khiến Tưởng Lâm có chút xấu hổ, chú ý tới khuôn mặt đang xấu hổ của cô ta, tôi mới phát hiện ra điều đó.
"Thật ngại quá, lần này thật sự không phải cố ý, khi còn bé trong nhà nghèo, cơm thừa cơ bản đều ăn như thế, không quan để ý đến chuyện vệ sinh hay không vệ sinh, dù sao thì đến cả tiền ăn cơm cũng gần như không có, còn ai quan tâm đến điều đó!”
Tưởng Lâm giống như vô cùng đồng cảm, cô ta nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, khi còn bé nhà tôi cũng như vậy, sau đó hoàn cảnh tốt hơn một chút, nhưng ba mẹ lại…”
Vỗ nhẹ nhẹ vai Tưởng Lâm: "Đừng nghĩ như vậy, quá khứ đã qua rồi, ít nhất bây giờ cô còn có chúng tôi đúng không, mặc dù bắt đầu bằng mối quan hệ công việc, nhưng tôi nghĩ chúng ta cuối cũng nhất định sẽ là người nhà!”
Tưởng Lâm lần nữa gật đầu, nhưng lại đột nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn chằm chằm vào tôi.
"Cô nghĩ gì thế?!" Tôi liếc mắt một cái liền đọc được suy nghĩ của Tưởng Lâm: “Tôi nói hai chị của cô đối xử với cô cũng rất tốt, bọn họ không chỉ coi cô là vệ sĩ, không phải người nhà mà còn tốt hơn người nhà, cô thật đúng là… Tôi là anh rể của cô, cô là em dì cũng đừng đoán mò!”
Tưởng Lâm hung hăng liếc tôi một cái, sau đó đỏ mặt tiếp tục ăn cơm.
Sau khi cô ta ăn no, còn lại non nửa bát cơm thật sự đổ vào trong bát của tôi, sau đó tôi liền ăn hết.
Đối với những em bé ở nông