Cuối cùng tôi với Triệu Tĩnh cũng không xảy ra chuyện gì, tôi cũng chỉ sinh ra hứng thú đối với thân thể xinh đẹp hoàn mỹ của cô ta mà thôi, là sự tán thưởng bằng ánh mắt đối với tác phẩm nghệ thuật.
Đương nhiên là tôi cảm thấy những lời Triệu Tĩnh nói cũng rất có đạo lý, cô ta nói tôi là tinh trùng lên não...!
Sau những cái vuốt ve và nụ hôn nồng cháy, chúng tôi rời giường mặc quần áo và dọn dẹp đồ đạc, sau đó đi đến rạp chiếu phim.
Đứng ở chỗ bán vé của rạp chiếu phim, tôi muốn mua vé phòng tình nhân, nhưng mà cô ta lại không đồng ý.
Cô ta rất gian xảo, cô ta cho rằng ở trước mặt của nhiều người thì sẽ không dễ xảy ra chuyện gì, nhưng mà tất nhiên là cô ta không hiểu rõ tôi.
Lúc xem hết cả một tập phim, lúc mà cô ta bởi vì cố nén tiếng rên mà đỏ bừng hết cả mặt, hình như là cô ta có chút hối hận.
Hối hận vì tại sao lại không chọn phòng tình nhân, ít nhất là ở chỗ đó thì cô ta có thể kêu thành tiếng, không cần phải chịu đựng khổ cực vậy.
Sau khi đã xem hết toàn bộ bộ phim nhưng mà lại không hề chú ý đến tình tiết gì, tôi liền dẫn cô ta rời khỏi rạp chiếu phim.
Trong nháy mắt nhìn thấy ánh nắng, biểu cảm của Triệu Tĩnh như là cuối cùng đã rời khỏi địa ngục trở về nhân gian.
“Trần Cẩn Phong, anh là cái tên khốn nạn!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta bởi vì thẹn thùng và tức giận mà lại càng trở nên đáng yêu thêm, càng làm cho người khác phải thích hơn, cho nên tôi nhịn không được mà hôn một cái: “Ai bảo cô xinh đẹp như vậy, có muốn trách thì cũng chỉ có thể trách bản thân cô thôi.”
Cô ta hung dữ trừng mắt nhìn tôi một cái, lực sát thương cao vô cùng, thật ra thì nếu như vạch trần ánh mắt kia ra thì ở trong đó đều là những sợi bông, không hề có lực sát thương chân thực nào.
“Được rồi được rồi, Tĩnh Tĩnh, cô không nên tức giận, tôi mời cô ăn cơm, đi thôi.”
Lời dỗ dành mang theo ý trêu chọc, rốt cuộc cũng đẩy Triệu Tĩnh lên trên xe.
Lúc tôi vòng quay đầu xe bước lên xe chuẩn bị rời đi, một tiếng thắng xe vội vàng vang lên, dừng lại ở trước đầu xe của tôi.
Ngay lập tức có một chiếc BMW 7 Series đậu ở trước xe của tôi, ở bên trong có một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi bước xuống, mặc áo sơ mi đen, quần đen, đeo một cái kính râm bảng to, một chiếc đồng hồ trông rất là cao cấp, đôi chân bước đi trên đôi giày da sáng bóng.
Anh ta mang đôi giày ra dẫm lên trên đầu chiếc Passat của tôi, sau đó cứ như vậy mà buộc dây giày, không coi ai ra gì.
Tôi đẩy cần số về số d, nhưng mà ngay sau đó lại bị Triệu Tĩnh đẩy về vị trí trung tâm một lần nữa.
Tôi quay đầu nhìn về phía Triệu Tĩnh, Triệu Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn người áo đen đang dẫm trên đầu xe của tôi, mà người áo đen kia thì lại nhìn về phía của tôi.
Giờ phút này mặc dù là ba người chúng tôi đều không mở miệng, nhưng mà tôi tin là nội dung muốn hỏi đều giống như nhau.
Một giây sau, ba người chúng tôi đồng thời mở miệng, quả nhiên là câu hỏi đều giống nhau...!
“Anh muốn làm cái gì?”
Tôi trả lời người áo đen kia: “Tôi muốn đụng chết anh.”
Mà người áo đen thì lại trả lời Triệu Tĩnh: “Nói với cô một câu.”
Triệu Tĩnh thì lại trả lời tôi: “Anh ta là Lý Hữu Xuyên.”
Lý Hữu Xuyên, đã từng nghe nói rồi, dùng lời nói của Lâm Thế Thanh thì là "ngay cả tôi cũng không dám trêu chọc anh ta".
Nghề nghiệp của anh ta cũng đen giống như là quần áo và đôi giày da của anh ta.
Triệu Tĩnh mở cửa xe ra, tôi đốt một điếu thuốc.
Sau đó tôi liền nghe thấy Triệu Tĩnh hỏi anh ta muốn nói cái gì.
“Không có gì đâu mà, mặc dù cô không bị hạn chế, cô có đầy đủ tự do, nhưng mà mong cô đừng có ở chung với cái tên đàn ông dựa vào việc bán thân mà sinh sống.
Nếu như cô đi cùng với anh ta, không bằng đi theo tôi đi.”
Nói xong, Lý Hữu Xuyên lại nhìn tôi một chút, bổ sung thêm: “Lời mà tôi nói chính là lời nói thật.”
Triệu Tĩnh hỏi: “Nói xong chưa?”
Lý Hữu Xuyên không nói gì nữa, sau khi thu chân về thì đến cạnh ghế lái của tôi.
Anh ta đột nhiên lại giơ nắm đấm ra, một quyền đánh ra, tàn thuốc bị bật ra khỏi điếu thuốc bay ra bên ngoài ghế lái phụ, để lại một tia lửa giống hệt như là ngọn lửa của tên lửa đang bay tung tóe ở trên bầu trời.
Tôi suy nghĩ rồi sau đó móc bóp ra, lấy cái đồng xu dùng để luyện đầu ngón tay và đầu lưỡi, bắn lên trên bầu trời mà không cần phải nhìn, sau đó đồng tiền lăn đến đỉnh cao nhất rồi rơi theo một đường parabol và cuối cùng chạm vào trong túi áo của Lý Hữu Xuyên.
“Lúc đầu sợ là anh kiêu ngạo, muốn thưởng cho anh một đồng tiền, nhưng mà thật sự không có lớn lắm, năm ngàn này không cần phải bỏ ra nữa đâu, nhưng mà tuyệt đối không nên kiêu ngạo nha, nhất định phải siêng năng làm việc đó.
Bởi vì tôi biết có ba người, tùy tiện tìm một trong ba người đó cũng có thể tùy tiện quật ngã anh, trong đó còn có một người là phụ nữ nữa.”
Lý Hữu Xuyên duỗi ngón tay ra kẹp lấy đồng tiền đó, mỉm cười với Triệu Tĩnh ở một bên