Khi tôi gọi điện thoại cho Thời Trình Trình thì điện thoại của cô ta đã tắt máy.
Ban đầu tôi định đi đưa cô ta quay trở về, nhưng suy đi tính lại thì tôi lại thôi không làm vậy.
Mục đích của cô ta không phải là đi cùng học sinh mà là để cho khuây khỏa, vậy hãy cứ để cô ta đi đi.
Dù sao cô ta cũng mới ly hôn xong, muốn giải tỏa là chuyện rất dễ hiểu, kiểu gì thì cũng sẽ gặp lại nhau thôi, nhà cô ta có chạy được đâu.
Khi tôi cầm thức ăn đi vào trong nhà bếp chuẩn bị để nấu cơm thì điện thoại đổ chuông, tôi đưa mắt nhìn màn hình, bên trên hiển thị một số điện thoại xa lạ.
Sau khi bắt máy, tôi còn chưa kịp hỏi là ai thì từ trong điện thoại phát ra tiếng chất vấn lạnh lùng của một người phụ nữ.
“Bốc phét xong rồi không chịu làm hả?”
Giọng nói đó khá là quen nhưng tôi không tài nào nhớ ra được đối phương là ai, vì vậy hỏi: “Chuyện gì, tôi bốc phét chuyện gì xong không chịu làm hả?”
“Đánh nhau với Lý Hữu Xuyên.”
Chỉ có một người phụ nữ ngang ngược như vậy mà thôi, ngoài Hà Loan ra thì chắc chắc không thể là ai khác.
“Nếu cô không nhắc thì tôi cũng quên mất tiêu đó, hôm qua tôi gặp Lý Hữu Xuyên, quên không nói cho anh ta biết, cô chờ một chút, chốc nữa tôi sẽ gọi điện thoại trả lời cô.”
Sau khi tắt điện thoại, tôi gọi điện thoại cho Lý Hữu Xuyên.
“Sao vậy, trưa hôm qua mời tôi tới Hoành Lợi ăn cơm, có phải là trưa hôm nay lại định mời tôi tới Hắc Long Câu ăn tiệc hay không vậy?”
Quán mì Hoành Lợi và quán canh thịt dê Hắc Long Câu là hai quán ăn nhỏ nổi tiếng nhất ở khu vực này.
“Không mời, anh ăn khỏe lắm, canh thịt dê lại đắt hơn mì sợi nhiều.
Nói vào chuyện chính này, anh có ngứa tay không, có một người phụ nữ muốn ăn đòn.”
“Phụ nữ? Tôi không đánh phụ nữ đâu.”
Tôi ngẫm nghĩ đôi chút, nói với anh ta: ‘Cô ta nói muốn dùng một tay bóp nát hai viên bi của anh.”
Lý Hữu Xuyên ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu mới trả lời: “Loại đàn ông khoác da phụ nữ này thì đánh được.”
Sau đó tôi chốt thời gian với Lý Hữu Xuyên, xong xuôi mới gọi điện thoại cho Hà Loan.
Hai bên chốt thời gian với nhau sau, việc này coi như đã kết thúc, tôi chỉ cần chờ qua tết để xem trò vui là được.
Trở về phòng bếp nấu cơm tiếp, càng nấu càng thiếu tinh thần, lúc nấu được một nửa thì tôi bắt đầu nảy sinh suy nghĩ tắt bếp.
Thế là tôi lại cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Triệu Tĩnh.
“Ăn cơm chưa vậy, chưa ăn thì tôi nấu rồi mang qua cho cô.”
“OK.”
Triệu Tĩnh đồng ý luôn, nhờ vậy tôi mới có động lực tiếp tục nấu nướng.
Sau khi nấu xong toàn bộ các món ăn, tôi để vào trong hộp giữ nhiệt, sau đó lái xe tới nhà cô ấy.
Vừa tiến vào trong nhà đã thấy nền nhà vẫn còn ướt, tôi biết ngay là cô ấy vừa mới lau nhà xong.
Không nói gì nhiều, tất cả các món ăn được bày lên trên bàn, sau đó tới nhà bếp lấy hai đôi đũa, hai người tập trung ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong xuôi, tôi đang thu dọn bàn ăn thì Triệu Tĩnh đột nhiên hỏi: “Ngày hôm nay của anh thế nào?”
Tôi sững người: “Bình thường, sao à?”
“Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy tâm trạng của anh không tốt.”
Tôi im lặng một lúc, sau đó thu dọn bàn ăn, tới nhà vệ sinh rửa tay, lau tay xong mới quay trở về phòng khách, châm một điếu thuốc.
“Không phải là không tốt, chỉ là cảm thấy… tôi cũng không biết phải miêu tả cảm giác này sao nữa.”
“Nói cho tôi nghe được không? Nếu không tiện thì đừng nói.”
Chuyện này cũng không có gì mà không tiện cả, vậy nên tôi kể toàn bộ chuyện của Thời Trình Trình cho cô nghe, bao gồm cả việc nhân lúc cô ấy say rượu đã video của Bành Triển Nghĩa.
Sau khi kể xong tất cả mọi chuyện, tôi quay mặt nhìn sang phía Triệu Tĩnh: “Có phải là tôi rất bỉ ổi hay không?”
Cô ta cười đáp: “Chuyện đó thì có gì đâu mà bảo là bỉ ổi, anh chỉ tự vệ thôi mà, huống chi đến hiện giờ anh vẫn chưa hề sử dụng video kia nhỉ? Còn nữa, họ ly hôn không phải do anh chen ngang vào, cô ta trở về quê là để giải tỏa mà thôi, anh đừng nên suy nghĩ quá nhiều, không liên quan gì tới anh cả đâu.”
“Hi vọng là như vậy!”
Tôi không nói gì nữa, sau đó đưa điếu thuốc trên tay vào trong gạt tàn, dập tắt.
Sau đó tôi bế Triệu Tĩnh lên trên chiếc giường lớn, cởi hết quần áo của cô ra, đương nhiên là bao gồm cả bộ nội y màu trắng nhưng vẫn vô cùng gợi cảm trên người cô.
“Anh định cưỡng hiếp tôi sao?”
Triệu Tĩnh rất bình thản, đôi mắt to ngập nước nhìn tôi, nhìn rất đáng thương, lại như đang cảm thấy mất mát, giống như đang quyến rũ tôi.
Biểu cảm của cô ấy muôn hình vạn trạng, chính tôi cũng không thể miêu tả rõ rốt cục là như thế nào.
Tôi cởi quần áo ra, sau đó ôm cô ấy, chui vào trong chăn.
“Tôi chỉ muốn ôm cô ngủ một giấc thôi, tôi thích cảm giác ở bên cạnh cô.
Ở cạnh cô giúp tôi cảm thấy bình lặng như nước, trong lòng không có chuyện gì vướng bận cả.”
Triệu Tĩnh hôn lên trán tôi, sau đó nằm trong ngực tôi, ôm tôi thật chặt.
“Tôi cũng thích ở bên cạnh anh, rất thích, tôi chưa từng cảm thấy như vậy, không hiểu sao tôi lại cảm thấy yên lòng…”
Trong quãng thời gian