Cửa phòng thẩm vấn được mở ra, tôi liền nghe thấy giọng của Triệu Du trong phòng khách.
"Giam anh ta lại, giam một trăm năm để cho anh ta ngồi tù, lao động cải tạo, xem về sau anh ta còn gây họa cho người khác thế nào!"
Cô thật điên cuồng, đây là tiết tấu muốn giết chết tôi à? Còn nói giam một trăm năm, sao không nói giam năm trăm năm giống Tôn Ngộ Không chờ Đường Tăng tới cứu đi?
Khi tôi xuất hiện ở đại sảnh của Cục cảnh sát với vẻ tự do thoải mái, vẻ mặt Triệu Du hơi sốc.
"Sao anh ta lại được thả ra? Sao anh ta có thể được thả ra chứ? Các anh làm cảnh sát lại phục vụ nhân dân như vậy à? Có tiền là có thể tùy tiện ra vào sao? Có tiền là có thể vi phạm pháp luật mà không bị truy tố à?"
Triệu Du dường như còn muốn nói gì đó nữa, người cảnh sát bên cạnh tôi đã đi thẳng đến gần cô, tức giận quát: “Mong cô nói chuyện chú ý một chút, nếu không tôi sẽ lấy tội danh sỉ nhục người thi hành pháp luật để tạm giam cô, tiếp theo sẽ nộp đơn kiện cô tội phỉ báng!"
"Tôi..."
Triệu Du còn chưa nói hết, người cảnh sát kia đã nói tiếp: "Còn nữa, cô luôn miệng nói cô tận mắt nhìn thấy đồng chí này bỏ thuốc cho người bị hại, vậy tôi muốn hỏi cô, anh ấy bỏ thuốc gì, màu gì, lại bỏ thế nào. Khi anh ta bỏ thuốc, cô đang làm gì?"
Triệu Du không trả lời được.
Đồng chí cảnh sát lại nghiêm khắc phê bình cô một trận, nói cô không có trách nhiệm, hoàn toàn tùy thuộc vào ý thức chủ quan để phán đoán sự việc phát sinh.
"Pháp luật chú ý chính là chứng cứ, mà không phải suy đoán của cá nhân cô. Lát nữa tôi có thể dẫn cô đi xem video giám sát. Đồng chí Trần Cẩn Phong này thấy việc nghĩa hăng hái làm, cứu cô gái tên Tiểu Thúy kia, hơn nữa cũng không nhân lúc cô ấy không có ý thức mà có bất kỳ hành vi gây rối nào, chúng ta cần phải khen ngợi hành động của anh ấy chứ không phải tùy tiện nói xấu như cô!"
Triệu Du hoàn toàn bối rối, rất rõ ràng sự việc phát triển hoàn toàn khác trời một vực với sự tưởng tượng và mong chờ của cô.
Sau đó, cảnh sát lại dẫn cô qua xem video giám sát mọi chuyện xảy ra lúc đó.
Từ khi Sơn Tử bỏ thuốc thế nào, đến khi tôi cứu người thế nào, cuối cùng bị cảnh sát dẫn đi oan ức thế nào, tất cả đều được quay lại p rõ ràng.
Cảnh sát phái người chở tôi và Triệu Du quay về phòng tập gym, lại áy náy xin lỗi tôi.Về phần Triệu Du, tôi đoán nếu cảnh sát không mặc đồng phục, sợ rằng anh ta cũng muốn đánh cô mất.
Ban đầu cô nói rất rõ ràng là tận mắt nhìn thấy, kết quả khi đưa tôi qua thẩm vấn, lúc này mới phát hiện ra tôi là người dân lương thiện bị oan uổng, may không tạo ra án sai gì.
Sau khi cảnh sát rời đi, Triệu Du cúi đầu, thoạt nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ xấu hổ.
Cô không dám nói gì, chỉ cúi đầu đi vào trong phòng tập gym.
"Cô vừa mắng tôi một trận, đổ oan cho tôi một trận, sau đó còn kích động cảnh sát cầm súng máy bắn tôi tạch tạch tạch, bây giờ cô cứ im im không nhắc tới, cứ thế đi qua à?"
Tôi ngồi ở trên bậc thang trước cửa phòng tập gym, móc một điếu thuốc ra châm: “Hơn nữa trước đó tôi còn từng cứu cô một lần, ít nhất cũng tránh được hậu quả phá tướng, cô lại biểu đạt lòng biết ơn với tôi thế à? Tôi đúng là được mở rộng tầm mắt đấy!"
Triệu Du dừng lại, sau đó quay về bên cạnh tôi, khẽ nói: "Xin lỗi..."
Tôi không nói gì, chỉ buồn bực rít điếu thuốc.
Một lúc lâu, Triệu Du cũng ngồi xuống cùng tôi ở trên bậc thang trước cửa.
"Tôi không phải cố ý. Tôi thấy Tiểu Thúy bị ức hiếp nên mới nóng ruột. Hơn nữa, anh cũng không giải thích với tôi mà..."
Triệu Du nói tới đây tự động ngậm miệng lại, tôi cũng không ngắt lời cô.
Tôi nghiêng đầu nhìn gương mặt xinh xắn của cô, sau đó mặt cô lại đỏ lên.
"Cô nói lời này, thật sự không thấy trái với lương tâm nhỉ?"
Mặt Triệu Du càng đỏ hơn: “Xin lỗi, tôi quên mất. Anh từng giải thích rồi, nhưng tôi không để cho anh nói xong đã báo cảnh sát."
Đây mới là sự thật.
Sau khi hút xong một điếu thuốc, tôi búng tàn thuốc đi, sau đó nhìn về phía Triệu Du: “Vậy cô nói xem, chuyện này nên làm thế nào?"
Triệu Du buồn bực hồi lâu mới nói một câu mời