"Anh là đồ lưu manh, rốt cuộc anh là người hay súc sinh!!”
Triệu Du bộc phát, vung túi da lên đánh vào đầu tôi.
Ngay sau đó, tôi cũng không cần né tránh, Tiểu Thúy đã dùng hai tay chặn túi da lại.
"Du Du, tôi tình nguyện, cậu đừng trách Trần Cẩn Phong, Trần Cẩn Phong là người tốt."
Lúc ấy Triệu Du như chết lặng, đứng ở bên cạnh, choáng váng không động đậy chút nào.
Tôi đứng dậy khép cửa phòng lại, sau đó dùng phần đang gồ lên ở dưới thân hung hăng thọt vào mông Triệu Du một cái.
Triệu Du xấu hổ ưm lên một tiếng, sau đó tôi liền trở về chỗ ngồi: "Cô thèm thì cô cũng tới thôi, cũng không phải chưa từng thử qua!”
Tiểu Thúy vẫn đang đầy vẻ kinh ngạc, không hiểu tại sao đến ngay cả Triệu Du tôi cũng đùa bỡn, nhưng sau khi nghe những gì tôi nói, trên mặt cô ta hiện ra biểu lộ thì ra là như vậy, đồng thời còn có chút xấu hổ.
"Thật xin lỗi, Du Du, tôi không biết cô và Trần Cẩn Phong lại là loại quan hệ đó, nếu tôi biết, chắc chắn sẽ không thế này!”
Triệu Du nóng ruột: "Không có, Tiểu Thúy cô đừng đoán mò, tôi và anh ta hoàn toàn không có quan hệ, quan hệ gì cũng không có!"
Tôi nhíu mày: "Cô dám vỗ ngực nói hai chúng ta chưa từng xảy ra quan hệ sao? !"
"Chúng ta hoàn toàn không phát sinh loại quan hệ đó, tôi chỉ là bị ép giúp anh liếm…”
Triệu Du ngậm miệng, sau đó lập tức che mặt mình lại, xấu hổ đến mức không chịu được.
Không cần thử tôi cũng biết, mặt cô ta bây giờ có lẽ có thể nướng chín một con tôm bự.
Tiểu Thúy lại càng lúng túng, cô ta ho khan một cái rồi đứng dậy, nói đột nhiên nhớ ra là trong nhà còn có chút chuyện nên rời đi trước, đã thanh toán tiền xong, bảo chúng tôi ăn nhiều một chút.
Tiểu Thúy rời đi, Triệu Du hung hăng trợn mắt nhìn tôi một cái, cô ta cũng muốn đi, sau đó bị tôi giữ lại, ép buộc ngồi trên đùi tôi.
Cô ta cố gắng giãu dụa, tôi mở miệng nói: “Đừng kêu, đừng nhúc nhích, ngộ nhỡ không cẩn thận cô khiến tôi động tâm mà nhô lên, tối nay chắc chắn cô sẽ bị phá zin!”
Triệu Du vừa xấu hổ vừa căng thẳng, nghẹn ngào nói: “Sao anh lại lưu manh như vậy, tại sao anh cứ ức hiếp tôi!”
"Trước đó tôi có ức hiếp Tiểu Thúy, nhưng cô lại để cho người ta xấu hổ và hiểu lầm nên người ta rời đi.
Bây giờ chỉ còn lại mình cô, tôi không ức hiếp cô thì ức hiếp ai?”
Triệu Du còn muốn nói gì đo nhưng tôi mở miệng chặn lại: “Cô ăn no chưa?”
Triệu Du không trả lời câu hỏi của tôi, tôi trực tiếp kéo cô ta đứng dậy.
"Tôi nay tôi không động vào cô, thành thật chụp ảnh chung với tôi, loại ảnh mang vẻ mặt tươi cười, tôi sẽ để cho cô rời đi!”
Trong đôi mắt ngập nước đều là sự oán hận, cô ta hung hăng trừng mắt với tôi.
"Nếu như bị người khác lườm có thể chết người, bây giờ cỏ trên phần mộ của tôi cũng cao hơn cô rồi.
Nhanh chụp ảnh đi!”
Dưới sự nửa uy hiếp nửa ép buộc của tôi, Triệu Du lau đi những giọt nước mắt ủy khuất, sau đó miễn cưỡng nhếch miệng cười.
Không thể không nói, lúc một người phụ nữ đối diện với máy ảnh, cho dù là tình huống thế nào cũng sẽ lộ ra khuôn mặt xinh đẹp nhất.
Dưới sự yêu cầu của tôi, Triệu Du và tôi chụp chung vài tấm ảnh, có tôi chu môi hôn cô ta, cũng có kiểu ảnh cô ta ghé vào vai hôn tôi, đủ các loại thân mật.
Đương nhiên, đây đều là do tôi yêu cầu nên cô ta mới làm.
Chụp xong, tôi liền kéo cô ta ra khỏi nhà hàng.
Triệu Du mắng to rằng tôi vô liêm sỉ, nói tôi không phải đàn ông, nói tôi nói không giữ lời, tôi cũng không thèm quan tâm đến cô ta, chỉ ép buộc ôm cô ta rời đi.
"Cứu mạng, mọi người cứu tôi, tên lưu manh này muốn vô lễ với tôi !!"
Tiếng kêu cứu của người đẹp luôn có thể khơi dậy nhiệt huyết của những người đàn ông dám làm việc nghĩa.
Một nhân viên trẻ tuổi ở trong nhà hàng chạy đến, nghiêm nghị quát tôi để tôi thả cô ta ra.
Một tay tôi ôm eo Triệu Du, sau đó đem những bức ảnh thân mật vừa rồi mới chụp đưa cho nhân viên làm thuê kia nhìn.
"Cô vợ trẻ uống nhiều quá nên làm loạn, nếu cậu cũng muốn làm loạn theo, cẩn thận tôi đánh chết cậu!”
Nhân viên làm thuê nhìn thấy những tấm ảnh thân mật kia, sau đó tức giận lườm Triệu Du một cái, và xoay người rời đi.
"Cái quái gì, dáng dấp đẹp thì sao, dáng dấp đẹp thì có thể tùy tiện kêu cứu à? Người phụ nữ vô liêm sỉ!”
Tôi lập tức khó chịu, chỉ vào nhân viên kia chửi ầm lên: “Mày thử mắng vợ tao thêm một câu nữa xem, con bitch này, mày còn dám bitch thêm một câu, xem hôm nay ông đây có giết chết mày không!”
Chủ nhà hàng là một người phụ nữ, cô ta vội vàng đi lên phía trước tươi cười nói: “Người anh em đừng nóng giận, đừng nói giận, chấp nhặt với trẻ con làm gì, cậu ta không hiểu chuyện, anh đừng nóng giận!”
Sau