Phòng bao A66 của Địa Liệt Hành Tinh, có nghe nói qua, chưa thấy qua, nhưng hôm nay cuối cùng cũng có vinh dự được nhìn thấy nó rồi.
Nếu như so sánh KTV Địa Liệt Hành Tinh với một khách sạn năm sao, vậy thì phòng bao tôn quý A66 này chính là phòng tổng thống.
Trước khi tiến vào tôi hít một hơi thật sâu, sửa soạn sạch sẽ một chút, sau đó mới mang theo tâm trạng thấp thỏm gõ cửa phòng, rồi bước vào trong.
Không có thời gian rảnh rỗi để đánh giá sự sa hoa trong căn phòng này, tôi ngay lập tức đã nhìn thấy Địch Lệ Ba đang ngồi trên chiếc ghế sofa to như chiếc giường ở kia.
Không thể không nói, Địch Lệ Ba thật sự rất xinh đẹp, tuổi 27, 28 chính là độ tuổi kết thúc sự chuyển tiếp giữa sự non nớt và trưởng thành, dung nhan xinh đẹp, thân hình đẫy đà, so với Vũ Bích Phượng cũng không hề kém cạnh, chỉ là thiếu đi một mùi vị của sự thanh thuần, mà có nhiều sự quyến rũ của trưởng thành.
Tôi nhìn cô ta một cái, sau đó vội vàng cúi đầu xuống, giống như là một học sinh tiểu học đã phạm lỗi sai vậy.
“Sao, nhận được bài học từ chỗ của Trương Ngọc Dung, biết không đắc tội được với tôi rồi sao?!”
Thanh âm của Địch Lệ Ba không vui, hiển nhiên cô ta vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện tối hôm qua tôi không nể mặt cô ta.
Tôi không có lên tiếng, chỉ yên lặng mà lo lắng.
Địch Lệ Ba cười khẩy: “Tối qua lúc từ chối tôi không phải là rất biết nói chuyện hả, sao đây, suốt đêm bị bên dưới của người phụ nữ không biết an phận Vũ Bích Phượng đó hạ độc câm rồi ư?”
Tôi vẫn không nói chuyện mà tiếp tục yên lặng, điều này dường như đã khiến Địch Lệ Ba tức giận.
“Cậu câm rồi sao? Nói chuyện đi!!!”
Trong tiếng gầm thét phẫn nộ của cô ta, tôi thấp giọng lên tiếng: “Trương Ngọc Dung không có dạy dỗ tôi, chỉ là nói cho tôi biết thân phận của chị Lệ Ba đây, bảo tôi phục vụ chị cho tốt, đừng đắc tội khách hàng lớn của cô ta.”
“Tối qua tôi nhận phải hai cái tát, một là do chị Lệ Ba đây cho, còn có một cái là do Vũ Bích Phượng cho, bởi vì tôi cũng từ chối cô ta rồi. Trước khi đi, tôi căn bản là còn không biết đó là buổi gặp gỡ gì, thậm chí tôi còn không biết đó là một buổi gặp gỡ nữa.”
Địch Lệ Ba mang đôi giày cao gót đến trước mặt tôi, một chiếc quần jeans chín tấc bó sát hoàn toàn làm nổi bật đôi chân thon dài của cô ta.
“Sao, nghe ý của cậu, là tôi phải cảm ơn cậu, vì sau khi cậu từ chối tôi, cũng từ chối ả không biết an phận đó sao?”
Tôi vội vàng giải thích, nói: “Chị Lệ Ba, tôi không phải là có ý đó, tối qua sau khi chị rời đi, Vũ Bích Phượng cảm ơn tôi, nói tôi biểu hiện rất tốt, khiến cho cô ta nở mày nở mặt, cho đến lúc đó tôi mới biết là mình đã vô tình làm tổn thương chị.”
“Tôi là một người nông thôn, nếu như không phải ba tôi xảy ra tai nạn cần tiền cấp cứu, tôi cũng sẽ không mượn tiền Trương Ngọc Dung rồi đi vào ngành này. Chị Lệ Ba, không sợ chị cười chê chứ, tối qua lúc tôi từ chối chị, suy nghĩ trong lòng thật ra rất buồn cười, tôi nghĩ tôi là người đàn ông, tôi phải có tôn nghiêm của mình, tôi không phải là một món hàng, tôi không chấp nhận ra giá lung tung như vậy, cho dù là giá trên trời cũng không được.”
“Nhưng mà cho đến khi từ chối xong tôi mới phát hiện, cho dù đồng ý hay không đồng ý thì tôi suy cho cùng tôi cũng là một trai bao, nếu đã làm trai bao thì còn nói gì đến tôn nghiêm nữa, chỉ cần tận tâm tận lực phục vụ các chị là được rồi. Nhưng mà, nhưng mà tôi thật sự rất là xoắn xuýt, tôi không muốn như vậy, lại không cam tâm. Chị Lệ Ba, chị nói tôi biết đi, tôi nên làm sao đây, tôi thật sự rất bối rối, rất đau khổ!”
Tôi nói, rồi rơi nước mắt nửa thật nửa giả xuống.
Thấy Địch Lệ Ba có chút ngạc nhiên, thế là tôi liền nhân lúc còn nóng mà rèn sắt, ôm lấy cô ta vào lòng, khóc càng thương tâm hơn.
Địch Lệ Ba hiển nhiên là hoàn toàn ngây người rồi, cả nửa ngày cũng không có động tĩnh gì, cứ đứng ngây ngốc ở đó, để mặc tôi ôm cô ta trong lòng mà khóc.
Rất lâu sau, cô ta hồi thần lại rồi đẩy tôi ra: “Chút mánh khóe này mà muốn lừa tôi sao? Còn muốn diễn kịch đau khổ à?”
Tôi không nói gì mà trực tiếp lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho ba tôi ở ngay trước mặt cô ta, nói với ông là tối nay không đến chăm sóc ông được, kêu ông nghỉ ngơi cho tốt. Trùng hợp chính là, ba tôi nói ngày mai phải xuất viện, tôi hỏi ông sao vậy, ông nói là bác sĩ thông báo phải đóng tiền tiếp rồi.
“Không sao, làm xong phẫu thuật là tốt rồi, người ta cho chúng ta mượn tiền giữ lại đôi chân này là đã không tệ rồi, chúng ta cố gắng làm việc trả tiền cho người ta...”
Ba tôi lại nói rất nhiều, nói đến tôi nước mắt lã chã, đây chính là những giọt nước mắt thật sự, không pha tạp chút giả vờ nào, cuối cùng tôi khóc đến không nói nên lời nữa, ba ở bên đầu dây kia khuyên nhủ rất nhiều, rồi mới cúp điện thoại.
Sau đó, tôi nhìn thấy một tờ khăn giấy đưa đến trước mặt tôi.
“Được