Địch Lệ Ba rất hào phóng, tôi cũng nhịn không được mà muốn dùng thẻ của cô ta đi chuộc lại sự tự do của mình.
Nhưng nghĩ nghĩ, cuối cùng tôi vẫn từ chối, nói cho cùng thì cái phần tôn nghiêm đáng thương đó vẫn đang tác quai tác quái.
Nhưng mà cũng vì tôi từ chối mà dường như mới khiến Địch Lệ Ba thật sự tin tưởng tôi, tin tưởng tôi không phải là người đàn ông vì tiền mà cái gì cũng làm.
Sau đó, cô ta đi đến trước mặt tôi, ôm chặt lấy tôi: “Một thứ kỳ lạ quý hiếm như thế này, tôi thật sự rất muốn thu giữ cậu, nhưng mà sau khi thu giữ thì mùi vị sẽ thay đổi. Sao tôi lại có chút thích cậu rồi vậy nhỉ?”
Địch Lệ Ba đi rồi, giữa chúng tôi cũng không có xảy ra chuyện gì vượt quá mối quan hệ bạn bè, chúng tôi là thuần khiết, tấm thẻ đã được tôi trả lại cho cô ta chính là minh chứng tốt nhất.
Sau khi Địch Lệ Ba đi, tôi nằm trên ghế sofa một lát, có chút mệt mỏi, ứng phó với phụ nữ hiển nhiên cũng không phải chuyện đơn giản gì, càng huống hồ đây chỉ là một loại lao động trí óc, chứ chưa phải là lao động thể lực.
Sau khi nằm gần 10 phút, lúc tôi định đi ra ngoài thì cánh cửa phòng mở ra, Trương Ngọc Dung sải bước vào trong một cách duyên dáng.
“Giỏi lắm anh hai, quần áo cậu chỉnh tề, khuôn mặt Địch Lệ Ba không có đỏ, chỉ dựa vào miệng thôi mà cũng xử lý được cô ta, thật khâm phục!”
Trương Ngọc Dung nhấc chân ngồi xuống ghế sofa, châm một điếu thuốc rồi ném cho tôi.
Tôi đưa tay nhận lấy rồi bỏ vào miệng mình. Sự kích thích khi khói bao quanh phổi rất đã ghiền, hương thơm đôi môi của Trương Ngọc Dung trên đầu mẩu thuốc lá thậm chí còn gây nghiện hơn nữa. Cô ta lúc nào cũng chỉ cần một động tác nhỏ vô ý thôi cũng có thể khuấy động thành công tâm trí của người khác.
“Phải, tôi liếm rồi lại liếm, mút rồi lại mút, khó lắm mới tống cổ Địch Lệ Ba đi được, nhưng mà tôi lại chưa được giải quyết, hay là chị Ngọc Dung giúp tôi đi?”
Nếu như là trước đây, mấy lời này tôi sẽ không bao giờ thốt ra ngoài miệng. Nhưng với ‘niềm yêu thích mãnh liệt’ với ngành này, tôi rõ ràng đã thay đổi rồi. Hay là nói, đáy lòng tôi vốn dĩ đã như vậy, chỉ là sự mờ mịt đó bây giờ đã được ngành nghề này làm rõ hơn rồi mà thôi.
Trương Ngọc Dung mỉm cười khúc khích, sau đó, lúc tôi thậm chí còn không chú ý đến, cô ta nằm sấp lên người tôi, đôi mắt xinh đẹp, chiếc lưỡi liếm quanh đôi môi thơm ngọt, sự căng tròn áp vào ngực tôi, đôi chân thon dài được bao bọc trong đôi tất da đen cọ cọ trên người tôi vô cùng có tiết tấu, còn đôi bàn tay nhỏ trắng nõn đó lại lặng lẽ sờ vào một bộ phận nào đó của tôi.
Cách lớp quần áo, lúc siết lấy, lúc vuốt ve nhẹ nhàng, mỗi cái đều vô cùng vừa phải, mỗi cái đều khiến tôi vô cùng hưởng thụ. Tôi vốn tưởng sự co giật trong vài giây cuối cùng mới là điểm mà đàn ông thích thú nhất, nhưng mà Trương Ngọc Dung đã dùng tay của cô ta để nói cho tôi biết, tôi hiển nhiên đã sai rồi, hơn nữa còn sai rất thậm tệ.
Ngay sau đó, những tiếng kêu thủ thỉ nhẹ nhàng phát ra từ chiếc miệng nhỏ mê người của cô ta, rất câu hồn, giống như là yêu hồ chín móng đến từ địa ngục, muốn lôi kéo hồn phách của con người xuống địa ngục vậy, khiến tôi không thể ngưng được, muốn chiến cũng không xong.
Rất nhanh, đại khái cũng hai, ba phút gì đó, tôi ngay cả mở miệng cầu xin cũng không kịp nữa, tôi đã nộp vũ khí đầu hàng dưới bàn tay nhỏ của Trương Ngọc Dung.
Sau đó, Trương Ngọc Dung nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm liếm dái tai tôi: “Nhóc con, muốn hầu hạ chị đây cậu còn non lắm, khi nào có thể chịu qua mười phút dưới tay tôi, cậu có thể trở thành một trai bao hợp lệ rồi.”
Tôi rất xấu hổ, một người đàn ông, vậy mà lại bại dưới hai ba phút ra tay của phụ nữ, thật đúng là mất mặt.
“Tôi muốn là người giỏi nhất, tôi không muốn chỉ là hợp lệ.”
Chiếc lưỡi hồng hồng của Trương Ngọc Dung khẽ lè ra, chỉ có chút đầu lưỡi: “Vậy thì đợi có thể chịu được nửa tiếng đi, đến bây giờ tôi chưa từng gặp qua một người đàn ông nào có thể hết. Cậu...chắc cũng bỏ đi.”
Sau đó, Trương Ngọc Dung mỉm cười rời đi, trước khi ra cửa còn ném cho tôi một sấp tiền, nói đây là tiền tiêu