Sắc mặt Diệp Giai Chính đã trở lại bình thường, chỉ nhàn nhạt nói: "Mẹ của tôi đã không còn."
"Ôi ôi, rất xin lỗi." Tinh Ý vụng về xin lỗi.
Anh mỉm cười an ủi: "Không sao, chuyện rất lâu trước kia rồi."
Xe ngựa đang chờ ở cửa, Tinh Ý không nỡ xa lão gia tử, đến cùng vẫn chậm chạp, lão gia tử đành trấn an: "Hai ngày nữa ông sẽ đến Dĩnh Thành thăm con."
Cô gái nhỏ phấn chấn hơn một chút, từ biệt với ông nội và chú bác trong nhà xong, chui vào xe.
Xe ngựa bắt đầu chạy về phía trước, trong xe chỉ có hai người, Tinh Ý chợt hỏi: "Anh Triệu, anh từng đi lính sao?"
Diệp Giai Chính hơi sững sờ.
"Tôi thấy chỗ này của anh có vết chai." Cô chỉ cho anh xem, "Cầm súng mới có thể bị mài thành vết này."
"Từng học ở trường quân đội hai năm." Diệp Giai Chính hời hợt nói, "Bỏ học giữa chừng, thi lại vào Đại học Yến Dĩnh."
Tinh Ý cũng không hỏi đến cùng, cảm thấy tốc độ xe ngựa chậm lại, Phu xe đánh xe bên ngoài nói: "Tiểu thư cô gia, phía trước là sắp ra khỏi thành, đang có canh gác kiểm tra."
Nét mặt Diệp Giai Chính trở nên hơi nghiêm nghị, Tinh Ý liền nhỏ giọng nói: "Đừng căng thẳng, ông nội đã sắp xếp rồi."
Đúng lúc gặp lại Giả Hâm ở trạm kiểm soát, Tinh Ý tự nhiên ló ra nửa người chào hỏi.
"Liêu tiểu thư, năm nay đi sớm vậy sao?"
"Phải, năm nay kỳ thi lớp dự bị Đại học nước ngoài tổ chức trước hạn, anh ấy phải về chuẩn bị."
"Đi đường cẩn thận." Giả Hâm phất tay ra dấu cho qua.
Binh lính bên cạnh do dự một chút: "Người trên xe đều phải xuống xe kiểm tra một lần."
Lúc này trưởng quan không ở đây, bảo trưởng vẫn có chút quyền lực, ông trừng mắt nói: "Cô gia và tiểu thư Liêu gia, hôm đó đoàn trưởng các cậu đích thân tra người, còn nghi ngờ gì nữa!"
Nói như thế, binh lính kia cũng đành nhượng bộ, phất tay cho qua.
"Qua ải thuận lợi như vậy sao?" Tinh Ý hạ giọng hỏi, vẫn có chút không ngờ được, cô lặng lẽ nhìn ra ngoài từ khe hở cửa sổ xe, thấy rời khỏi trạm kiểm soát Hạ Kiều càng lúc càng xa, cuối cùng cũng khẽ thở ra.
Kết quả hơi còn chưa nuốt xuống, xe đã cạch một tiếng, bị kẹt rồi.
Phu xe nhảy xuống đẩy một lúc, vẫn không được, đành trở về nói: "Tôi đi tìm người giúp."
Binh lính đi đi lại lại xung quanh, Tinh Ý biết vào thời điểm này rời đi càng sớm càng tốt, Diệp Giai Chính lại không tiện ra mặt, cô liền lập tức nhảy xuống hỗ trợ đẩy xe.
Diệp Giai Chính nắm cánh tay cô, thấp giọng cười nói: "Con gái sao có thể làm loại chuyện này?"
Anh mở cửa xe bước xuống, bánh xe kẹt trong một cái mương, cũng không phải vấn đề gì lớn.
Diệp Giai Chính tìm một tảng đá chèn phía sau, nói phu xe đánh ngựa, còn mình đẩy phía sau.
Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, phu xe đánh một roi, xe nhấc lên một chút liền ra ngoài.
Diệp Giai Chính xoa tay, vòng qua một bên đang định lên xe, một chiếc xe hơi nhỏ chạy ngang qua người.
Lúc này Cố Nham Quân và Diệp Văn Vũ đang vội chạy đến đón tiếp Từ Bá Lôi tướng lãnh cấp cao của Dĩnh quân vừa mới tới.
Điều tra một ngày một đêm vẫn chưa tìm được thân tín Diệp Giai Chính và hung thủ, nhưng chuyện này cũng không quan trọng, suy cho cùng muốn tìm một người chịu tội thay cũng không phải việc gì khó.
Xe chạy khúc đường gồ ghề, bởi vì một đêm không ngủ, sắc mặt Diệp Văn Vũ có chút tái nhợt.
Cách huyện Hạ Kiều không xa, tầm mắt cô trong lúc vô tình lướt qua cửa sổ, quét qua một bóng dáng, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Dù trong lòng biết không thể, cô dời mắt sang chỗ khác, vẫn có chút bất an.
Nhận ra sự lỡ đễnh của cô, Cố Nham Quân hỏi: "Mệt rồi sao? Chuyện còn lại bên này để tôi xử lý, chút nữa em về trước đi."
Cô gắng gượng vực tinh thần lên mỉm cười: "Không sao."
Cô nhắm mắt lại, hình ảnh thi thể Diệp Giai Chính che vải trắng lại thoáng hiện, cô bình tĩnh lại, mở to mắt hỏi phó quan của Cố Nham Quân: "Hiện tại đường sắt Hạ Kiều bị gián đoạn, nếu phải rời khỏi nơi này, ngoại trừ đi xe thì còn tuyến đường nào khác không?"
Phó quan chỉ về phía sau: "Phía trước có một bến tàu, có thể tới được bến cảng đất liền, lộ trình khoảng bốn năm dặm."
Xe dừng lại, cô nhàn nhạt hỏi: "Cậu đã từng gặp Diệp Giai Chính chưa?"
Phó quan giật mình: "Gặp rồi ạ."
"Cậu chạy đến bến tàu phía trước xem thử, vừa nãy tôi...!hình như nhìn thấy một người, bóng lưng có chút giống Diệp Giai Chính."
Giọng nói vừa dứt, Cố Nham Quân sững sờ, lại bật cười: "Hoa mắt rồi sao?"
Ngay cả Diệp Văn Vũ cũng cảm thấy có chút ngại ngùng: "...Cũng có thể.
Nhưng xác nhận một chút sẽ yên tâm hơn."
Thành hôn mấy năm nay, cô luôn là Đại tiểu thư kiêu ngạo tự phụ, anh luôn tôn trọng cô, hiếm khi có một lần cô lộ ra một tia thất thố như vậy, trái lại khiến người ta cảm thấy thương yêu.
Cố Nham Quân vươn tay ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên vai cô một chút: "Em vất vả rồi."
Trái tim Diệp Văn Vũ hơi động, nghiêng người thuận thế dựa lên vai anh, không nói chuyện nữa.
Do giao thông bất tiện, lúc này bến tàu nhỏ đã đầy ắp người.
Tinh Ý đang sốt ruột chờ tàu khách nhỏ tới đón người, bỗng nghe thấy tiếng ồn và tiếng bước chân từ nơi xa, có người lớn tiếng nói: "Tránh ra, tránh ra!"
Tinh Ý có chút khẩn trương, lặng lẽ lùi về sau hai bước.
"Cô đấy, ra đây một chút." Một số binh lính đuổi theo, chỉ vào Tinh Ý nói, "Cô xuống từ chiếc xe ngựa kia à?"
Ánh mắt xung quanh đều tập trung trên người Tinh Ý, cô gật đầu, nhưng đôi tay bên người lại lặng lẽ nắm chặt, đi đến phía trước nói: "Là tôi."
"Bạn đi cùng cô đâu? Kêu anh ta ra đây."
Tinh Ý lắp bắp nói: "Anh, anh ấy đi mua đồ ăn."
Bên cạnh bến tàu kia đúng là có không ít gánh hàng rong, nhân cơ hội này buôn bán chút trứng luộc trà, bánh bao, hỗn loạn ở một chỗ.
Binh lính kia gật đầu: "Cô đến đây với tôi trước, rồi cho người đi tìm!"
Tinh Ý bị đưa sang một bên, một quan quân tuổi tác không lớn lắm xuống từ chiếc xe hơi màu đen nhỏ.
Tuy cô rằng không biết nhiều quân hàm, nhưng thấy người này mặc một bộ đồng phục phẳng phiu màu xanh đen đậm bằng nỉ len, người bên cạnh cung kính với anh ta, có thể thấy địa vị không thấp.
"Người đi cùng xe có quan hệ gì với cô?" Người nọ mở miệng hỏi.
"Vị hôn phu." Cô cố gắng trả lời lớn tiếng một chút.
Người nọ lại đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, không nói nữa.
"Tới rồi!"
Tinh Ý thấy quan quân kia quay đầu nhìn lại, một chàng trai trẻ cao ráo đang bị người đẩy tới trước.
Cô khẽ nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng ra vẻ trấn tĩnh.
"Tôn phó quan, đưa người tới rồi." Có người đẩy anh về phía trước, "Đã xác nhận rồi, anh ta và vị tiểu thư này cùng nhau xuống xe ngựa."
Tôn phó quan nhìn anh mấy lần, lại nói: "Anh xoay người lại đi." Lại nhìn một hồi, mới nói: "Để bọn họ đi đi."
Trái tim Tinh Ý rơi về lần nữa, nghe Tôn phó quan nói với cấp dưới: "Mau đi nói với phu nhân, dáng người giống nhau khó tránh nhận nhầm, không phải cậu ta."
Cô kéo người bên cạnh nhanh chóng trở lại bến tàu, đúng lúc thuyền của bọn họ tới rồi, hai người lên thuyền Tinh Ý mới thực sự nhẹ thở ra nói: "Tiểu Hán, cảm ơn anh."
Chàng trai trẻ vóc dáng cao ráo bên cạnh là con trai