Trái tim Tinh Ý đập mạnh một nhịp: "Chuyện gì?"
"Toà soạn Dĩnh Thành đều bị quân đội tiếp quản rồi, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn." Vương Niệm hạ giọng nói, "Nhà tôi ở đó, hiện tại xe điện đi học đều ngừng chạy, đành phải đi bộ đến sớm một chút."
"Sao thế?" Tinh Ý phất tờ báo trên tay, "Vừa rồi tôi mua một tờ, căn bản không viết gì mà."
Vẻ mặt Vương Niệm kiểu "quả nhiên bạn học nữ không hiểu chính trị", hạ giọng nói: "Đã xảy ra chuyện lớn, mới có vẻ ngoài thái bình này, bằng không tại sao tòa soạn lại bị trực tiếp đóng cửa chứ."
"Có thể có chuyện lớn gì nhỉ?" Tinh Ý có chút chột dạ, giọng cũng yếu đi, "Mấy ngày nay không phải đều rất an bình sao?"
Vương Niệm nhìn bốn phía, nhẹ giọng nói: "Đều đang lan truyền là thiếu soái đã xảy ra chuyện.
Hiện tại quân đội đang áp chế xuống."
"Thiếu soái chết rồi?"
"Có chết hay không chúng ta làm gì biết được chứ.
Nhưng quan trọng chính là thiếu soái vừa đi, Cố Nham Quân và Từ Bá Lôi bắt đầu giành vị trí thủ lĩnh..." Lời còn chưa dứt, lại có một đội quân chạy qua cổng trường, vũ khí sẵn sàng đi về phía thành Đông.
Hai người nhìn nhau một cái, ngầm hiểu mà cất nhanh bước chân vào trường học.
Tinh Ý về lớp, bởi vì mất hai ngày học, tìm bạn học hỏi bài vở của hai ngày trước.
Bạn cùng bàn lại nhoài người lên bàn, lười biếng nói: "Hai ngày nay không học gì cả, vốn đã bác sĩ bệnh viện tới làm toạ đàm, cũng bị hủy bỏ."
"Tại sao lại thế?"
"Bệnh viện có việc, mấy bác sĩ chủ trị đều bị phái ra ngoài."
Đang nói chuyện, Trịnh tiên sinh phụ trách giáo vụ bước vào, hắng giọng nói: "Bốn tiết buổi sáng đều hủy, mọi người tự đọc sách trước nhé."
Trong phòng học tức khắc thì thầm xôn xao cả lên, lập tức có sinh viên nói: "Vì sao lại hủy bỏ? Như thế các bài học kỳ này của bọn em sẽ không kịp."
Vào thời kỳ này, học y không phải là chuyện dễ dàng.
Nhìn chung người trong nước còn nghèo khó, vốn rất ít nhà tạo điều kiện cho con đi học, người trẻ quyết chí thi đậu các trường quốc nội đứng đầu như trường Y Bác Hòa càng ít.
Hơn hai mươi sinh viên trong lớp này, hầu như ai siêng năng chăm chỉ, tùy tiện hủy bỏ chương trình học như vậy, tất nhiên sinh viên cực kỳ bất mãn.
Trịnh tiên sinh mặc một bộ trường sam, đẩy gọng kính nói: "Hôm nay Tô Giới Nhật Bản xảy ra chút chuyện, chúng tôi sẽ cố gắng thương lượng với bệnh viện về chương trình học, trước khi kết thúc khóa sẽ bổ sung."
Trịnh tiên sinh nói xong liền đi, tiếng thảo luận của sinh viên trong phòng lại càng lúc càng lớn.
"Lại là Tô Giới Nhật Bản."
"Rốt cuộc là chuyện gì thế?"
"Nghe nói cửa hàng của Nhật Bản có hiệp thương bảo hộ, không cần nộp thuế, ép rất nhiều cửa hàng trong thành không thể kinh doanh tiếp nữa nên đã nổi loạn, có phải đã xảy ra chuyện rồi không?"
"Chính phủ thật sự quá vô năng, chẳng lẽ thương nghiệp dân tộc không nên được bảo hộ sao?"
Trong các ý kiến xôn xao, Tinh Ý bỗng nhiên thấy Vương Niệm ngồi đằng trước đứng lên, sắc mặt tái nhợt bước nhanh ra ngoài.
Đám sinh viên hàn huyên một hồi, rồi cũng tự mình đọc sách ôn tập.
Chung quy mùa xuân năm sau phải tham dự kỳ thi, mà mọi người đều nhắm tới trường Bác Hòa, học viện Y tốt nhất trong nước, tỷ lệ trúng tuyển thấp đến kinh người.
Đương nhiên, một khi trúng tuyển, sinh viên có thể hưởng cơ hội được giảng dạy y học hàng đầu.
Thầy dạy lớp giải phẫu cũng tốt nghiệp Bác Hòa, lúc lên lớp tán gẫu, tiên sinh nói trong bốn năm ở Bác Hòa, để những sinh viên ưu tú nhất này dồn hết tinh lực tập trung vào học tập, thậm chí trường học sẽ có người chuyên phụ trách dọn dẹp ký túc xá.
Mỗi buổi sáng, sinh viên không cần gấp cả chăn mà đi thẳng đến phòng học, phòng thí nghiệm, đến buổi tối thì dù học đến mấy giờ đều có thể đến nhà ăn sinh viên tận hưởng bữa khuya.
Cuộc sống như thế, tất nhiên khiến đám sinh viên lớp dự bị này muốn nhắm đến.
Tinh Ý viết xong ghi chép tiếng Anh mấy ngày, xoa cổ, đúng lúc thấy Vương Niệm trở về.
Vẻ mặt của anh bình tĩnh đến khiến người khác cảm thấy có chút bất an, vừa ngồi xuống liền bắt đầu dọn sách vở.
Lập tức có người hỏi: "Này, cậu xin nghỉ về nhà sao?"
Vương Niệm nghĩ một chút, đứng lên nói: "Các bạn học, tôi đã nói chuyện với Trịnh tiên sinh, hiện tại đã quyết tâm muốn thôi học.
Làm bạn một thời gian, không cùng chí hướng, vẫn chúc mọi người có thể thi đậu trường mình thích."
Trong phòng học lặng ngắt như tờ.
Thật lâu sau, Tinh Ý mới hỏi: "Cậu không học y nữa sao?"
Động tác Vương Niệm dừng một chút: "Học y có ích sao? Học y có thể cứu được ai? Cứu những người Nhật Bản kia sao?" Anh đập mạnh lên bàn, "Tôi đã nghĩ thông rồi, thế đạo này cứu người là vô dụng, vấn đề là từ người nước chúng ta!"
Anh chỉ tay vào não của mình, lại cúi đầu dọn ngăn kéo, cuối cùng vẫn không lấy những sách y và tập ghi chép, đứng lên định rời đi.
"Vương Niệm, vậy cậu tính làm gì?"
"Tòa soạn đang tuyển người, tôi muốn đến đó xin việc." Vương Niệm đã sắp đi tới cửa phòng học, "Nếu có thể, tôi hy vọng bản thân có thể làm một người nói ra sự thật." Anh dừng một chút, lại nói với những bạn học đang nhìn mình, "Dù cho tương lai mơ hồ, nhưng hy vọng mọi người có thể đạt được mong muốn."
Trong phòng học lại im lặng, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có người bắt đầu nhẹ nhàng vỗ tay.
Tiếng vỗ tay càng lúc càng lớn.
Liêu Tinh Ý nhìn Vương Niệm, chợt nhận ra hốc mắt của người thanh niên này hơi đỏ lên, có lẽ đang nén khóc.
Tinh Ý và các bạn học vỗ tay, cô không giao tiếp nhiều với Vương Niệm, nhưng cũng biết anh thực sự thích học y, gia cảnh nghèo khó nhưng mỗi lần thi cử trong lớp, anh đều đứng trước vài cái tên, có thể thấy ngày thường rất nỗ lực chịu khó.
Hôm nay bỗng nhiên quyết định từ bỏ, không phải chỉ bị k1ch thích bởi người Nhật Bản, suy nghĩ "Học y cũng không thể cứu nước" này, ắt hẳn cũng đã xoay quanh trong đầu người trẻ tuổi này rất lâu rồi.
Cũng như mình tuyệt đối sẽ không từ bỏ chí hướng làm bác sĩ, Tinh Ý rất khâm phục quyết định của Vương Niệm.
Nếu không phải cảm thấy đau lòng trước sự tang thương khắp nơi của quốc gia, ai sẽ cam tâm từ bỏ theo đuổi lý tưởng nửa chừng chứ?
Vương Niệm cuối cùng vẫn đi.
Tinh Ý nhìn cái bàn trống kia, chợt nghĩ đến, Vương Niệm nói tương lai của bản thân mơ hồ, nhưng mình thì sao? Mỗi một người đang ngồi thì sao? Thậm chí, Triệu Thanh Vũ thì sao?
Thế đạo nước yếu dân hèn này, mỗi một người, sao mà không phải đều...!tương lai mơ hồ chứ?
...
Không khí càng ngày càng ảm đạm.
Mỗ mụ Hoàng gia đã phơi hết các áo hai lớp* trong rương, áo bông cũng đã cho người thay bông lại, sáng sớm đã chuẩn bị xong xuôi.
Đã hơn một tháng từ lúc Đông chí, thấy Tết sắp đến nơi, việc học trái lại nặng lên.
Có lẽ bởi vì sắp thi, giáo viên các môn cũng bắt đầu tăng cường học bù.
Sau khi Tinh Ý về đến nhà, ngày nào cũng ôn bài đến khuya, Hoàng mụ xót xa nên đã nghĩ hết cách bồi bổ thân thể cho cô.
(Ji: *Một kiểu áo thời Dân quốc, có một lớp bông mỏng dành cho mùa Đông)
Hôm nay lớp kết thúc sớm, các bạn học chào tạm biệt ở cổng trường, Tinh Ý đi trên đường, gió Bắc càng lúc càng mạnh, cô không khỏi vươn tay thắt khăn cổ kín hơn một chút, cúi thấp đầu vùi nửa khuôn mặt vào trong, lập tức cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Tình thế Dĩnh Thành gần đây ngày càng căng thẳng, trú binh