Thư Khuynh Mặc ngẩn người ra, cảm giác vui sướng không ngừng ập đến, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vui vẻ, nàng mím môi lại, cố tỏ ra bình tĩnh: "Trái tim của huynh ở trong lồng ngực của huynh, làm sao ta có thể trộm mất. . .Nói linh tinh gì thế không biết nữa, nếu không có tim thì huynh đã chết từ lâu rồi. . ."Nàng rất nhanh liền phát hiện ra có lỗ hổng trong lời nói, nàng cắn nhẹ môi dưới, khiến cho đôi môi anh đào trong càng kiều diễm và ướt át, tuy nhiên ánh mắt vẫn tràn đầy tức giận, nói: "Hừ, từ từ. . .Huynh biết có một nữ trộm đến khuê phòng tìm quyển sách kia. . .Nói cách khác, huynh đã sớm biết ta là nữ trộm kia. . .Huynh chính là không nói cho ta biết huynh đã biết rõ thân phận của ta, liên tiếp trêu đùa ta như một đứa trẻ. . ."Hoa Tỷ Thần vội vàng xua tay phủ nhận, lúc này mà thừa nhận sự thật, khẳng định nàng sẽ nóng giận nổi trận lôi đình, nếu nàng biết chuyện hắn đã biết sự thật từ lâu, nhất định nàng sẽ gọi một đám hạ nhân đến đánh cho hắn nhừ tử. . .Xem tình cảnh trước mắt, có lẽ chỉ có thể giấu diếm một phần, chờ sau khi thành thân rồi nhận tội cũng chưa muộn! Thật đáng thương, hắn luôn tự xưng bản thân là người được mọi người tôn kính, nhưng hiện tại vì để được kết hôn với nàng mà phải dùng không biết bao nhiêu thủ đoạn hãm hại cùng lừa gạt. . .Hắn vốn chỉ muốn giải thích với Thư Khuynh Mặc rằng từ trước đến giờ hắn vẫn luôn thương nhớ nàng, và một lòng nhất kiến chung tình với nữ trộm kia, nghĩ muốn bày tỏ tình cảm với Thư Khuynh Mặc một cách thâm tình. . .Nhưng hiện tại. . .Nó có vẻ không khả quan, hắn dường như đang đào một cái hố sâu để hãm hại người khác, nhưng cuối cùng lại phải tự mình cam tâm tình nguyện nhảy vào. Hừm, trong lòng Hoa Tỷ Thần thở dài một tiếng, rõ ràng nàng là một thê tử nhỏ bé được chiều chuộng nhưng xem ra con đường theo đuổi vợ của hắn còn dài cùng gian nan. . .Tuy nhiên danh xưng Trạng nguyên không phải dễ dàng mà có được, Hoa Tỷ Thần ngụy trang một cách rất tự nhiên: "Ta không có đùa giỡn nàng, ngày hôm đó, những gì ta nói trong phế phủ đều là thật lòng, không có nửa điểm giả dối. . ."Trong lòng còn bổ sung thêm một câu: "Tuy rằng ta đã biết thân phận thật của nàng, nhưng trăm ngàn lần không có ý định trêu đùa, ta thật sự rất thích nàng. . .Hắn hiểu rất rõ dối trá phải có thật giả: "Buổi sáng hôm đó lúc nàng rời đi, ta sợ một nữ nhân như nàng sẽ gặp nguy hiểm, liền. . .Xông qua huyệt đạo đi theo nàng, chỉ nghĩ muốn bảo vệ nàng cho đến khi nàng về nhà, thuận tiện. . .Thuận tiện nhớ kỹ nơi ở để ngày sau có thể đến nhà nàng để dâng lễ vật cầu thân. . .Kết quả, một trăm triệu lần cũng chưa từng đoán được nàng lại quay về phủ tướng quân. . .Nghĩ lại thấy tướng mạo cùng giọng nói có chút quen thuộc, trong lòng ta đã khẳng định nàng chính là Thư Khuynh Mặc đến bảy, tám phần, sau đó ta về phủ của mình vẽ một bức họa về nàng, sau đó nhà cữu gia cùng biểu muội phân biệt. . ."Hoa Tỷ Thần tránh nặng tìm nhẹ, ngữ khí giống như những oán phụ bi thương bị phu quân vứt bỏ, nói chuyện biết thêm bớt những tình tiết khiến người khác không khỏi cảm động.Thậm chí khóe mắt còn ánh lên vài giọt lệ, trong ánh nến, những giọt nước mắt như những viên trân châu sáng chói: "Thư Khuynh Mặc, nàng còn bảo ta trêu đùa nàng, rõ ràng là nàng lừa gạt ta, ta mới. . .Nàng cải trang thành nữ kẻ trộm mặc quần áo tối màu lẻn vào phòng ta, là vì mục đích gì? Ta hiểu được nàng đến vì cái gì, nàng không muốn thành thân với ta nên mới đến trộm viên dạ minh châu đi. . .Ngay cả nàng cũng muốn trộm đi sự trong sạch của ta, sau đó còn lấy đi cả trái tim ta. . .Nếu ta không biết chân tướng mọi việc thì có khác gì con rối trong mắt người khác, ta không phải sợ sống cô độc suốt quãng đời còn lại, nhưng mà Thư Khuynh Mặc nàng cũng thật nhẫn tâm, bạc tình bạc nghĩa, phụ lòng người khác. . ."Nhẫn tâm, "Phụ lòng người khác", Thư Khuynh Mặc nghe song liền cứng họng, không biết phải chối cãi thế nào, rõ ràng vừa nãy nàng là người chiếm thế thượng phong, nhưng sao hiện tại lại bị những lời ba hoa nói thành kẻ bạc tình bạc nghĩa, kẻ phản bội?Nàng nhìn biểu cảm đau khổ của Hoa Tỷ Thần, thần thái đáng thương giống như bị tình cảm làm cho tổn thương, làm như nàng thật sự là một kẻ cầm thú, nàng không khỏi ngượng ngùng liếm môi, khó khăn giải thích: "Ta. . .Ta không phải. . .Chẳng phải cuối cùng ta cũng thú tội với huynh đi. . .Hơn nữa ta cũng, cũng không có mang dạ minh châu đi. . .Huynh không nghe ta, cả cuộc đời này phải sống cô độc thì