Nhìn tư thế như đang gọi một chú chó con đó, Thư Khuynh Mặc rất muốn có cốt khí ngoảnh đầu rời đi, nhưng nhìn đôi môi mỏng mỉm cười trên gương mặt đẹp trai đó, tức khắc cảm thấy xương mềm thịt xốp, linh hồn cũng dường như bị câu đi mất, ngoan ngoãn nghe lời nhẹ bước gót sen, đi đến bên cạnh Hoa Tỉ Thần. Đợi nàng dễ dàng hồi thần sau khi bị “Nam sắc mê hoặc”, cơ thể đã bị đôi tay dài ôm lấy, bị Hoa Tỉ Thần bao bọc trong lòng.“A… Làm gì vậy, đừng, ngoài cửa có người...” Nhớ hồi trước từng thấy trong sân bên ngoài thư phòng có trọng binh canh giữ, Thư Khuynh Mặc có chút không hài lòng vùng vẫy, mặc dù không phải lần đầu tiên bị Hoa Tỉ Thần ôm lấy, nhưng bây giờ bị mùi hương cỏ cây của vương gia bao bọc cả người, còn cảm thấy da mặt phát nóng, mặt đỏ tim đập, “Buông ta ra...”“Sợ cái gì, không có phân phó của ta, không ai dám tiến vào...” Hoa Tỉ Thần nhìn tiểu cô nương trong lòng.Đêm đó, lúc thấy nàng trong ánh nến lấp lóe, giọng nói và dáng vẻ của nàng đều đã đi vào lòng hắn. Bây giờ ban ngày sáng tỏ, càng để lộ ra dung mạo tuyệt vời của giai nhân. Má nàng ủng đỏ như ráng chiều càng làm cho hắn siết chặt thêm, sợ để người đẹp như thần tiên này cứ thế mà đi.Có điều ngọc mềm hương ấm đang ở trong lòng, nàng lại vặn vẹo làm bậy, thật làm cho hắn động tình không thôi, vật dưới hông đã bừng bừng nổi giận, ngóc đầu biểu thị ý kiến, từ trước đến giờ hắn không phải là người trọng sắc, nhưng tiểu cô nương này lại dễ dàng gợi lên sắc dục hắn áp chế trong nhiều năm, hắn phết nhẹ cái mũi thẳng tắp vểnh lên đó: “Đồ ngốc, đừng quấy nữa, tí nữa đè trúng bảo bối của ta, ta không dễ tha thứ cho nàng đâu...”“Hơ… Vậy ta không động nữa, lần trước đè hỏng bảo bối của ngài, bị ngài bắt nạt rất lâu nha...” Nghe đến chuyện đè hỏng bảo bối này, Thư Khuynh Mặc bị dọa đến không dám động đậy, nhưng không động lại cảm thấy không thỏa đáng, cánh tay ngọc ngà bên dưới tay áo mỏng thuần thục trèo lên vai vương gia. Có điều, nghĩ đến lần trước chính là vì đè trúng bảo bối, liền bị vương gia “Uc hiếp” đau nhức cả người, cái miệng nhỏ không vui vẻ trề thành một độ cong xinh đẹp. “Ngài đã nói muốn cưới ta làm vương phi, lại còn bảo vệ bảo bối của ngài, không cho ta xem, còn sợ ta đè trúng nó...”“Hahaha, nàng thật sự là đồ ngốc...” Nghe thấy lời làm nũng ngây thơ đó, Hoa Tỉ Thần không nhịn được mà bật cười lớn. Từ sau khi hắn trưởng thành, được tiên hoàng ban cho tước vị vương gia, hắn hiếm khi vui vẻ thế này, nha đầu này bình thường nhìn là biết khuê các đại gia thông minh khôn khéo biết lễ nghĩa, nhưng lại không thạo việc người, bị hắn xoay như chong chóng, nói những lời ngây thơ hồn nhiên, khiến hắn cực kì thích, “Được được được, vậy ta nghe lời vương phi của ta, tí nữa cho nàng xem bảo