Không ngờ lúc anh đến phòng làm việc phó chủ tịch lấy hợp đồng thì phát hiện, nét chữ rất giống.
Anh cứ luôn suy nghĩ không ngừng nhưng cho dù có phải là cô ấy hay không thì anh vẫn muốn gặp người đã đến kí hợp đồng, không ai khác chính là cô.
Sau vài ngày có thông báo, rằng bảng thuyết trình về hợp đồng vừa rồi được chấp nhận hợp tác.
Cô được thăng chức làm thư ký chủ tịch.
Nhưng lại có thông báo mới sẽ có một buổi tiệc được tổ chức và cô là khách mời quan trọng vì bài thuyết trình rất hay và được chú ý.
Cô biết tin có phần vui nhưng cũng có phần buồn.
Vui vì được thăng chức, buồn vì sắp phải đối mặt với người mà ai cũng sợ mỗi khi nhắc đến. Phải làm sao đây???
" Thục Quyên à hay chị đi cùng với em được không? Em đi một mình thì thấy sợ lắm.."
" Nhưng như vậy có được không?"
" Không sao đâu, em nói chị là bạn thân của em, họ sẽ không nghĩ nhiều vậy đâu."
" Ừm vậy cũng được, nhưng là khi nào?"
" Cuối tuần này..."
" Sao, cuối tuần á, chỉ còn có ba ngày thôi chuẩn bị kịp không?"
" À chị có ý này, để bọn trẻ ở nhà với Mục Thất chị em mình đi mua đồ dự tiệc, có được không??"
" Vậy cũng được, vậy chiều nay em và chị cùng đi.."
" Ừm nhớ đó.."
Chiều hôm đó cô và Thục Quyên đi sắm váy, bông tai, giày...... dự tiệc.
Cuối tuần:
" Xong chưa Jewel? "
" Rồi, rồi em xuống ngay, đừng giục em.... em sắp xong rồi đây "
Trên con xe hai chị em ăn mặc lộng lẫy, cười đùa giỡn hớt.... cuối cùng cũng đến buổi tiệc.
Không ngờ tất cả mọi người trong buổi tiệc đều mặc cùng một tông màu den
Chỉ có cô vào Thục Quyên là mặc trang phục khác màu.
Hai người có vẻ rất ngại khi bước vào.
Sau đó có hai người phụ nữ tiến đến, đưa hai người vào phòng thay đồ.
Thục Quyên vẫn mặc trang phục màu đen, riêng chỉ có cô mặc trang phục màu trắng.
Chính anh là người đã đưa ra quy định này để có thể tìm thấy cô dễ hơn.
Trong buổi tiệc cô chính là tâm điểm của mọi sự chú ý. Cô ngại muốn chết đi